Friday, September 22, 2006

Kiệt tác "TIẾNG THÉT" của Edward Munch

Tiếng thét

Tình trạng này đến khi nào sẽ kết thúc? đó là câu hỏi mà mình luôn tự hỏi mỗi khi bóng đêm ập xuống. Khi còn mặt trời, còn ánh sáng, còn nắng ấm thì xung quanh mình còn có ba mẹ, bạn bè đồng nghiệp và cả công việc nữa. Tạ ơn Chúa là mình còn có được cảm hứng trong công việc. Công việc đôi khi khiến mình đờ đẫn, mệt nhoài nhưng mình biết nếu mình mà dừng lại, nếu mình có nhiều những giây phút nghỉ ngơi, điều đó còn nguy hiểm hơn gấp ngàn lần. Mình sẽ tự hủy mình mất. Vậy nên thà làm một con thiêu thân còn hơn là một anh chàng Đông Ki Sốt tội nghiệp.
Mỗi khi đêm về, CÔNG VIỆC đã không còn làm đúng bổn phận của nó, nó không còn đủ sức cuốn mình chìm ngỉm vào nó nữa rồi. Nó trả mình về với đêm tối,
ôi Chúa ơi những đêm dài đằng đẵng. Và rồi chẳng biết từ lúc nào những giọt Tequila đã trở nên thân thuộc mỗi khi đêm về. Một ly Tequila sẽ không còn khiến mình muốn đập đầu vào tường nữa mỗi khi cơn đau đầu kéo đến, một ly Tequila sẽ khiến mình lao vào công việc một cách điên cuồng hơn và... khi cơ thể đã rã rời nhưng những cái khốn nạn đang bị kìm kẹp trong tâm trí cứ rình mình buông xuôi là nhảy xổ ra thì... Một ly rượu nữa lại được tống vào họng, trôi xuống dạ dày rồi chất men nóng bừng sộc thẳng lên não, tác dụng của nó là vứt bịch mình lên giường và dìm mình vào giấy ngủ, một giấc ngủ mê mệt đầy mộng mị. Tỉnh dậy, "ôi nắng lên rồi !!!". Đầu óc có nặng nề đôi chút nhưng có xá gì chứ, một cốc coffee sẽ nhanh chóng khiến cho đầu óc cân bằng. Một khi còn mặt trời, còn ánh nắng hình ảnh về một con người đầy nhiệt huyết với nụ cười hiền lành vẫn sẽ mãi hiện hữu trong con mắt của những người xung quanh. Sẽ luôn là như vậy. Chỉ có Chúa và nó biết được sau bóng đêm là gì !!!

***

Họa sĩ Edward Munch qua đời năm 1944, ở tuổi 81. Kiệt tác Tiếng thét của ông được đánh giá là bức chân dung khắc họa nỗi khiếp sợ của con người một cách xuất sắc. Bức tranh nổi tiếng đến nỗi người ta còn cho in lên cả áo phông, bóng bay và bát đĩa. Đa số ý kiến cho rằng nhân vật trong tranh đang kêu gào vì quá khiếp sợ. Số còn lại khăng khăng rằng anh ta đang nghe tiếng thét. Theo lời tự bạch của Edward Munch, ông nghĩ ra ý tưởng cho bức tranh khi đi dạo với bạn bè và thấy bầu trời đỏ như nhuộm máu. Ông viết: “Tôi đứng đó, run rẩy vì sợ hãi và như nghe thấy tiếng kêu vô tận xuyên qua bầu trời”.

Theo TTXVN


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

0 Comments:

Post a Comment

<< Home