Calvados và KHẢI HOÀN MÔN
Vài năm trước, lần đầu thảng thốt khi gặp Jeanne, ta đã muốn viết điều gì đó, cho chính ta. Hôm nay, như một lời nguyện cầu, cho linh hồn có thể đã mất, có thể là bất tử của Jeanne, và, cho linh hồn có thể chưa bao giờ xuất hiện, có thể đã có của ta.
Ta đòi đọc lại Remarque( lần đọc lại thứ ba chăng?). Như đòi có một tấm gương để soi mình vào đó, soi vào những tội lỗi hồn nhiên hoang dại, những phản trắc ngây thơ, những bội bạc trong trắng, những dối lừa tự huyễn... Như đòi một trừng phạt, một trả giá. Ta đòi đọc Remarque, đòi tìm lại cho mình một bất an thanh thản, một phấp phỏng bình yên. Calvados và tình yêu, bạc hà và tình yêu, Calvados và bạc hà, người và người, gần nhau mà xa cách nghìn trùng, Mùi hoa cúc ngái ẩm trong căn phòng mờ tối bình minh. Mùi cái chết ngái ẩm trong thân xác rạng ngời tuổi trẻ. Jeanne, em mãi là cái bình thủng đáy suốt đời trống rỗng. Chất chứa vào em bao nhiêu rồi cũng cạn khô, rồi cũng khiến em chập chờn. [Không thể trút bất kỳ một cảm giác cô đơn, sợ hãi, khao khát ... nào vào một cái bình rỗng rồi gọi đó là tình yêu]. Jeanne, em biết gì về tình yêu và cái chết? Dù đã một lần em cận kề một sự chết, dù nỗi hoảng loạn trong em khi đó thực sự cùng cực? Sự quên lãng là bản năng của em, đã cứu sống em bằng cách giết chết nỗi đau, và giết chết cả chính em khi đó. Em lưu giữ được gì? Jeanne, em biết gì về tình yêu và cái chết? Dù em cuồng say và lãng quên bản thân trong tình yêu đó? Jeanne khốn khổ, cái bình rỗng khốn khổ, khuôn mặt đợi chờ một hơi thở khốn khổ, con sứa trống rỗng phù du khốn khổ, cánh bướm mong manh chập chờn khốn khổ, khuôn mặt hoang dại cháy sáng khốn khổ, ánh mắt ám ảnh khốn khổ...sống lững lờ, không phương hướng, không mục đích, trôi dạt...cả đến tình yêu lớn nhất em có thể có trong đời cũng không cứu vớt em ra khỏi sự trống rỗng hoang tàn trong em. Jeanne phù phiếm ngu ngốc, em biết gì về cuộc đời em chán ghét nhưng mà vẫn thiết tha bám chặt lấy? Jeanne hoang đàng dại dột, em biết gì về tâm hồn tàn tạ của em, khiến em luôn tỉnh dậy trong cơn đói cồn cào, thắt ruột thắt gan, bứt rứt quay cuồng? Em muốn điều gì? Một vĩnh hằng đậu trên đôi cánh con phù du? Một cận kề bất động trong miên man trôi chảy? Một thanh thản bình yên trong tâm hồn xáo động của em?
Ta đòi đọc, đòi soi mình vào em, Jeanne ạ, để thảng thốt, để đau buồn, để thấy. Để gọi về một cái tên, một mùi hoa cúc ngái ẩm, đi cùng ta qua đêm dài này, qua đêm dài tăm tối ta phải đi qua chính mình, với chỉ mình ta. Để gọi về một mùi hương ngai ngái nồng nàn của một Calvados chưa bao giờ ta chạm tới, nhưng luôn ngự trị trong ta, ám ảnh ta, ta khao khát và riêng ta cho mình quyền sở hữu. Để gọi về một vùng thương nhớ, mà bội bạc ta, lãng quên ta, ích kỷ ta, nhỏ nhen ta... đang vì mờ mắt, vì tắc thở, vì điên cuồng mà tưởng chừng đang trôi dạt khỏi ta. Gọi về chính ta, giúp ta vượt qua ta...Gọi về Calvados, thứ ruợu lễ của tình yêu, của buổi hôn phối tâm hồn, mùi hương ngai ngái nồng nàn mà hư không thảng hoặc chỉ mình ta thấy dù chưa một lần chạm tới. Jeanne, có người đã nói với ta rằng, tình yêu, như một tôn giáo, không cần bằng chứng để kẻ tôn thờ thấy sự tồn tại của hiển linh, nhưng muốn thờ tín, em phải trải qua rất nhiều thử thách. Và ta, đang trong thử thách của mình đây, Jeanne ạ. Jeanne, dù em dại khờ và bội bạc, dù em có tìm đến một thứ rượu khác cho một tình yêu khác, dù em có đem cả sinh mạng em ra đùa cợt, em có chạy trốn khỏi tình yêu duy nhất của em, dù em có trống rỗng tới kiệt cùng hơi thở, thì, với hương rượu này, em cũng đã được rửa tội. Còn ta? với thử thách của ta, chặng đưòng ta phải đi một mình, những đêm dài một mình...ta soi mình vào em, Jeanne, ru mình vào hương thơm của hoa cúc, của Calvados...
0 Comments:
Post a Comment
<< Home