Wednesday, November 16, 2005

Triết lí sau bữa ăn


-Tôi ghét Diđơrô, ông ta là một nhà duy ý, một tay cao đàm, một người cách mạng, xét kỹ là có tin Chúa và sùng đạo hơn Vônte. Vônte thì chế nhạo Nitham và như thế là sai lầm, vì những con lươn của Nitham chứng minh rằng Chúa chẳng có ích lợi gì hết. Một giọt dấm đổ vào một thìa bột, tức là sáng thế rồi chứ gì nữa. Giả dụ cái giọt to hơn và cái thìa lớn hơn, thì chúng ta có thế gian. Con người, chỉ là con lươn. Thế thì cần gì có Chúa vĩnh viễn? Thưa ông giám mục, giả thuyết Giêhôva chán lắm. Chẳng qua nó chỉ tạo ra được những bộ xương rỗng tuếch. Đả đảo cái Tất cả cao siêu, nó chỉ làm rầy người ta! Muôn năm cái số không, vì nó để cho người ta được yên tĩnh! Từ ông đến tôi, và để nói thật hết, với lại để được xưng tội với vị cha lương tri. Tôi không mê cái ông Giêsu nhà ông lúc nào cũng khuyên khổ hạnh và hy sinh. Đúng là khuyên thằng khố rách phải hà tiện. Khổ hạnh! Tại sao phải khổ hạnh? Hy sinh! Hy sinh cho cái gì? Tôi chưa từng thấy con chó sói nào chịu hy sinh cho hạnh phúc con chó sói khác. Hãy sống theo quy luật tư nhiên vậy. Chúng ta là vật thượng đẳng, chúng ta nên có triết lí thượng đẳng. Ở trên cao mà làm gì, nếu không nhìn xa hơn được sống mũi kẻ khác? Chúng ta nên sống vui vẻ. Sống là tất cả. Còn cái chuyện người ta còn có một tương lai khác, ở chỗ khác, ở trên cao kia, hay ở dưới ấy, đâu đấy, tôi cóc tin tí nào, Ối dào! Người ta căn dặn tôi hy sinh khổ hạnh, tôi phải chú ý mọi việc tôi làm, tôi phải nát óc vì cái thiện cái ác, vì cái đúng cái sai, cái nên cái không nên. Vì sao? Bởi vì tôi phải trả lời về hành vi của tôi. Lúc nào? Sau khi tôi chết. Thật hão huyền! Tôi chết rồi, có thánh mà chộp được tôi. Thử bảo một bóng bàn tay vốc lấy một vốc tro xem. Nói hẳn là cái có thật, chúng tôi là những kẻ hiểu đời, chúng tôi từng biết chuyện đời, không có cái gì là thiện là ác cả; chỉ có sự sống. Chúng ta phải tìm cái có thật. Phải đào sâu, tìm đến cùng chứ! Phải biết đánh hơi chân lý, bới đất lên và chộp lấy. Có thế mới thật là vui thích. Và bấy giờ tha hồ mà khoe tài, đắc trí. Tôi vốn là một người dứt khoát. Thưa ông giám mục, vấn đề bất tử của con người là một chuyện phỉnh trẻ con. Ôi chao! Lời hứa hấp dẫn làm sao! Anh cứ tin tưởng. Số ông Adam thật là may! Bây giờ là linh hồn, mai kia là thiên thần, có cánh màu xanh ở xương vai. Nào, ông giúp tôi với, có phải Tectuyliêng nói rằng những kẻ hưởng phúc đời đời sẽ chu du từ hành tinh này sang hành tinh khác không? Vâng cứ coi là thế. Người ta sẽ trở thành châu chấu giữa các vì sao. Và, người ta gặp Chúa Trời. Chà chà chà! Tất cả các thứ thiên đường ấy đều nhảm nhí tuốt. Chúa Trời là một trò đùa khổng lồ. Nhất định là tôi không nói cái đó trên tờ Người huấn luyện đâu, nhưng trong bạn bè thì chúng tôi cứ rỉ tau nhau. Interpocula hy sinh cuộc sống của trần tục để cầu thiên đường thì chẳng khác nào thả mồi bắt bóng. Để cho vô biên lừa phỉng, dại gì! Tôi không gì cả. Tên tôi là bá tước Hư vô, thượng nghị sĩ. Trước khi tôi sinh, có tôi không? Không. Sau khi tôi chết đi, còn tôi không? Không. Tôi là gì? Một nhúm bụi dính vào nhau trong một cơ thể. Tôi làm gì trên trái đất này? Tùy tôi chọn. Chịu đau khổ hoặc hưởng thụ. Chịu đau khổ sẽ đưa tôi đến đâu? Đến hư vô. Nhưng tôi đã chịu đau khổ. Còn hưởng thụ sẽ đưa đến đâu? Cũng đến hư vô. Nhưng tôi đã hưởng thụ. Tôi đã chọn rồi đấy. Ở đời hoặc phải ăn hoặc phải bị ăn. Tôi thì tôi ăn. Làm trâu tốt hơn làm cỏ. Cái đạo đức của tôi là thế. Còn sau nữa nước chảy thuyền trôi, cửa mồ rộng mở, điện Păngtêông *(Điện thờ danh nhân xây dựng ở Paris và thế kỷ XVIII) cho tất cả chúng ta. Tất cả đều rơi tõm xuống cái hố huyệt lớn. Thế là chấm dứt. Finis. Thanh toán hoàn toàn. Đây là bắt đầu chỗ tiêu tan. Chết là hết, tôi nói đúng như thế. Ở chỗ này mà có kẻ còn muốn nói với tôi một điều gì, chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi đã thấy buồn cười. Chuyện bịa của vú em. Ngáo ộp cho trẻ con, Giêhôva cho người lớn. Không, mai sau của chúng ta thuộc về đêm tối. Đằng sau ngôi mộ chỉ còn những hư vô ngang nhau. Anh đã là Xacdanapan*(Nhân vật truyền thuyết của thành quốc Babylone, nổi tiếng hư hỏng và hèn nhát), anh đã là Vanhxăng đơ Pôn* (Saint Vicent de Paul: Thánh tử vì đạo trong thế kỷ I ở La mã, nổi tiếng là người đạo đức, đã viết nhiều chương trong Tân ước) cái đó cũng thành con số không như nhau. Đó là cái có thật. Vậy thì hãy sống, sống trên hết. Hãy dùng lấy cái tôi khi nó còn trong tay anh. Nói thật, tôi xin thưa với ông, ông giám mục ạ, rằng tôi có triết lí của tôi, và triết gia của tôi. Tôi không bị mê hoặc bởi những lời nói nhảm nhí. Cố nhiên, rồi cũng phải có cái gì cho kẻ ở dưới, những người chân đất, những người mài dao, những kẻ khốn khổ. Ngươi ta tọng cho họ nuốt những thần thoại, nhứng ảo tưởng, nào linh hồn bất tử, nào thiên đường, các vì sao. Họ cứ mà nhai các thứ ấy, cứ mà phết lên mẩu bánh không. Kẻ không có gì cả thì đã có Chúa Trời. Đúng đó là phần ít ỏi nhất. Tôi không ngăn trở điều đó, nhưng tôi giữ cho tôi ông Negiông. Chúa Trời là cái rất tốt cho dân chúng.

--- Trích "Những người khốn khổ" - Vichto Huygo ---


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

0 Comments:

Post a Comment

<< Home