Chữ "TÌNH"
2:24 AM 29 Âm lịch
Đã nằm lên giường rồi nhưng cuối cùng thì mình cũng đã quyết định ngồi dậy viết blog.
Có lẽ mình nên bắt đầu từ đêm ngày hôm trước vậy. Sau khi nói chuyện điện thoại với em xong, mình đã nằm nghĩ về mình và em. Sau tất cả những gì em đã làm, mình thực sự cảm thấy mệt mỏi kinh khủng mình muốn buông xuôi hẳn, mình muốn vứt bỏ hết... Nhưng rồi trong sâu thẳm tâm hồn văng vẳng một câu hỏi : Đã cố hết sức chưa ?
Mình không trả lời được, chỉ biết rằng mình đã cố gắng rất nhiều để gìn giữ nó; thậm chí có những lúc mình đã dẹp cả lòng tự trọng sang một bên để mong sao cho những ngày khó khăn sẽ trôi qua (Luôn tự trấn an mình: "Thôi nào, giờ không phải là lúc để giận hờn, nói to lên, cười lên đi nào, coi như không có chuyện gì xảy ra, hãy lấy sự vui vẻ xua tan cái u ám đang lởn vởn trên đầu". Thế rồi mình đã diễn chẳng tệ một chút nào
"Hì, chào cưng yêu, công việc của em thế nào, ổn cả chứ" (vui vẻ và ngọt ngào hết mức có thể)
"Anh á, ui trời very strong luôn, chỉ mỗi tội ngủ hơi ít một chút hì hì" (mẹ kiếp ngủ thế chó nào được kia chứ mà đòi khỏe)
"Anh yêu và nhớ em nhiều lắm" (Một cảm xúc không thể phủ nhận sau mỗi lần thốt lên câu này là TỦI HỔ )
);
Những lúc làm như vậy xong có hai luồng tư tưởng trái ngược, chúng quần nhau trong đầu mình
- Sao lại phải bi lụy thế?
+ Không, tao không bi lụy, mẹ kiếp mày không thấy à, tao đang cứu vớt tình yêu của tao
- Nó có đáng để mày không còn là mày nữa không vậy?
+ TY là một thứ tài sản vô giá, tao đã có nó, và giờ đây tao phải có nghĩa vụ bảo vệ nó
- Những việc mày làm có ích gì không?
+ Giá như tao biết được câu trả lời thì tốt biết bao. Mẹ kiếp nhưng dù sao tao vẫn làm. Vẫn biết trách nhiệm thuộc về cả hai, nhưng phần tao tao cứ làm. Tao không cần biết người kia thế nào
Mình chưa trải đến được cái tận cùng, nên câu hỏi rằng mình đã cố gắng hết sức chưa, mình không thể trả lời được; chỉ biết rằng lần này cũng vậy, tự nhủ với mình :
"Thôi lại làm một lần nữa nào"
Vậy là nằm nghĩ xem sẽ tặng cho em cái gì vào dip năm mới; Rồi cuối cùng mình đã chọn là sẽ đi xin cho em một chữ thư pháp, chữ TÌNH.
Chỉ vậy thôi, mình sẽ tặng em một chữ đó thôi, không lì xì tiền. Tiền bạc luôn gắn liền với những mưu toan, chữ TÌNH mà đi với mưu toan khiến mình ghê tởm, phỉ nhổ.
18h40 28 Âm lịch
Sau cuộc nói chuyện mình bị shock nặng, và thất vọng. Cái ý tưởng tặng em một chữ TÌNH giờ nghĩ lại càng có ý nghĩa biết bao. Ngoài cái ý nghĩa là TY đôi lứa ra nó còn một ý nghĩa nữa là "TÌNH NGƯỜI", đó là cách đối xử giữa người với người. Hình ảnh của em hoàn toàn sụp đổ trong tôi ở nghĩa thứ 2 của chữ TÌNH.
Hoàn toàn mất hết cảm giác, tê liệt về lý trí ... Lúc đó mình hành động theo bản năng mình tiến tới cái máy tính vẫn đang bật. Ngước mắt nhìn lên cái monitor thấy có tin nhắn của lmh
- "Chú ơi, chú đang làm gì thế"
Đưa tay lần mò trên từng phím bấm cuối cùng cũng ra được dòng chữ
+ "Chú buồn"
- "Sao chú không rủ người yêu chú đi chơi ?"
Chẳng nghĩ gì cả vậy mà cuối cùng 2 chữ hiện ra sau khi ấn ENTER là
+ "Chết rồi"
(Đó là tiếng nói của tiềm thức)
- "Thật á chú"
+ "ừ"
- "Chú ơi cháu xin lỗi"
.......................
Đứng dậy khỏi bàn máy tính xuống ăn cơm mà mình cảm thấy mình như là một người hoàn toàn khác, một chút đau đầu nhưng thanh thản, có lẽ những xung động cảm xúc lớn vừa diễn ra nó khiến mình như vậy. Ngước mắt lên nhìn bức anh mình và em chụp với nhau ở Thác Đa (Chiều nay khi dọn nhà, mình đã lau rửa cẩn thận khung ảnh này và đặt nó ngay trên chốc bàn làm việc với mong muốn có được cái cảm giác lúc nào em cũng ở bên mình, và đồng thời cũng muốn rằng lúc nào mình cũng phải nhớ về cô ấy). Chúa ơi! Mình không còn tin vào mình nữa, cầm lấy khung hình lại gần, rồi mình đã ngắm thật kỹ nhưng kết quả vẫn vậy. Mình thấy trong ảnh là mình và một người mình hoàn toàn xa lạ, vô cảm. Lý trí mình bảo
- "Em đấy"
Tiềm thức mình bảo
+ "Ai cơ ?"
Mình đi tìm lại tất cả những bức ảnh khác để xem. Kết quả là VẪN VẬY !.
Mình hiểu được rằng không phải là tình yêu của chúng tôi đã chết, không phải vậy mà chính xác là tình yêu tôi dành cho em đã chết. Chết hoàn toàn và chết bất ngờ (nhưng xét cho cùng là logic). Tôi cảm thấy mình thực sự thanh thản và nhẹ bẫng giống như 1 chiếc HDD vừa được format lại vậy. Tình yêu của tôi, khi còn tồn tại, những lúc vui nó đã cháy bỏng, đam mê đến tận cùng; Khi khó khăn nó vẫn giữ được phẩm chất ấy, đó là một điều không phải TY nào cũng làm được. Giờ nó nhắm mắt, nó hoàn toàn có quyền nở một nụ cười mãn nguyện. Nó đã nở nụ cười đó và tôi cũng vậy.
Anh không mong những điều không hay sẽ đến với em nhưng anh tin vào luật NHÂN-QUẢ
(Hình như anh dành câu này một lần cho Huyền rồi em nhỉ ?).
Anh chỉ sợ rằng rồi đây chữ TÌNH kia sẽ đè nặng lên em suốt cả cuộc đời.
Dù cho em có là ai, anh vẫn muốn nói với em rằng "Chúc em luôn vui vẻ !"
0 Comments:
Post a Comment
<< Home