Calvados và những xúc cảm...
Gửi một người, lãng đãng đâu đó, cũng có thể là một ẩn dụ...
... đừng đi, em đừng đi, anh còn có gì khác ngoài em đâu...
Lời của một gã con trai với một con bướm, tuy còn đậu trên cành của hắn, nhưng đôi cánh chấp chới đã muốn bay đi.
Lời một kẻ sáng suốt biết ngày mai ra, sẽ không còn chứa đựng nổi một ảo giác nào nữa, nhưng trong đêm này, trong cơn triều dâng của ký ức đen ngòm huỷ diệt, sự cô đơn đã quật ngã kẻ đó, nhận thêm vào, một lưỡi dao, nhận thêm vào, một mật ngọt.
Gửi đến ta một câu hỏi: đã từng có hay không?
Trong những đêm như mù loà dưới ánh đèn vàng, dưới hơi đêm lạnh, ta có khi nào tự hỏi : ta có hay không?
Hỏi làm gì? Câu trả lời đâu có ở nơi ta đặt câu hỏi.
Biết làm gì? Điều cần tin đâu nằm trong sự thật.
Trong một đêm lửng lơ ta cũng đã nói: ta còn gì khác ngoài người đâu.
Ta đã vứt bỏ hết, để còn lại một điều cho thành duy nhất hay chưa?
Ta đã vứt bỏ hết, vứt hết những quẩn quanh có không được mất, để không giơ tay níu giữ ngàn trùng hay chưa?
Có rồi sẽ làm gì? Chấp chới đi tìm một CÓ khác hay sao?
Không rồi sẽ làm gì? Điên cuồng kiếm tìm một CÓ khác hay sao?
Cố tình lãng quên, tìm mọi cách để lãng quên, cũng chỉ để sống sót trong cơn triều dâng của đen tối. Cây cỏ còn hiếu sinh, trách gì người. Sống, dằn vặt hay vui sướng, cũng vẫn trong dòng, có thoát được đâu, cứ trôi đi, em. Chết, chấm dứt hay chỉ dừng lại, cũng đã thấy trước rồi, có thay đổi gì đâu, cứ chìm đi, em.
Câu hỏi cổ xưa, nỗi đau cổ xưa, ngàn năm xưa, ngàn năm sau cũng thế....
0 Comments:
Post a Comment
<< Home