Wednesday, November 16, 2005

Đến rồi sao, Đông !?

9h20 ra khỏi trung tâm, trời lạnh thật. Hương hoa sữa phảng phất theo nhũng cơn gió lạnh, len lỏi qua mũi và xộc vào tận óc. Hương thơm thật, mùi vị thật dễ chịu, mình bị cuốn đi cùng với sự cảm nhận về hương sữa. Dĩ vãng lại tìm về. Giật mình, cái quái gì đang diễn ra thế này, khỉ thật, cái hương hoa quái quỉ, ma quái, mê hoặc. Rú ga, đầu tập trung vào cái máy ghi âm, có giọng thầy trong đó ... công nghệ AJAX à, hay nhỉ. Vài phút sau, trước mắt mình là một con đường không cây cối, chỉ toàn người là người. Không đẹp nhưng dễ chịu. Mưa lây phây, thôi thì cứ mưa đi cũng được, cho đời được dịu êm. Ta đang đi trên con đường của mình... tuyệt lắm ta ơi!

Ta chống lại một mùa Đông hun hút
Một mình đi lững thững bước vào đêm
Phố nhỏ nghiêng vai tựa nhau chia ấm
Ta tựa vào ta tự thắp ngọn lửa lên

Cây bàng ốm cũng không còn lá đỏ
Đứng trơ vơ trầm mặc giữa đêm dài
Ta chống lại một mùa Đông rét mướt
Có xá gì chút gió buốt ngang vai


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

0 Comments:

Post a Comment

<< Home