...Ta rêu rao đời mình...

Người ta nói rằng tình yêu như một dẫn dụ, từ niềm hạnh phúc tột đỉnh ngắn ngủi ban đầu, tới một nỗi thống khổ dài lâu, rằng trong tình yêu, niềm hạnh phúc hệt như ảo ảnh trong sa mạc trước mắt kẻ sắp kiệt sức.
Thế thì yêu để làm gì?
Vậy trước tiên hãy trả lời câu hỏi: sống để làm gì?
Ta không có tư cách chối từ cuộc sống được gieo vào ta bởi một tình yêu, một thống khổ trước ta, cuộc sống đè nặng trên vai mà ta không hề cầu xin. Và cuộc sống cũng vậy, cũng là một dẫn dụ, từ niềm hạnh phúc biếc xanh của tuổi thiếu thời ngắn ngủi, mơ màng tới chuỗi ngày vật lộn trong sương mù, trong đêm đen, vật lộn với chính mình trong những băn khoăn triền miên, những tìm kiếm triền miên, những đau khổ triền miên, những khát khao vươn tới triền miên. Niềm hạnh phúc ngắn ngủi ta có được một cách tình cờ trong tình yêu, trong cuộc sống, như một hồi sinh mà ta cũng chẳng hề cầu xin, sau khi đã chịu quá nhiều đày đọa, sau khi đã chỉ muốn nằm lịm đi không tỉnh lại nữa, sau một cú ngã, hồi sinh để tiếp tục chuỗi chịu đựng, chuỗi mòn mỏi, chuỗi nghi ngờ tìm kiếm, chuỗi hi vọng, khát khao. Hồi sinh để lại thấy một cái chết khác đang tiến lại gần. Cả khi ta đã biết mục đích của mình, cả khi ta biết mình được yêu thương. Tại sao?
Phải chăng là một trả giá!? Kẻ tiếm đoạt không khi nào ngủ yên, trong giấc mộng cũng dậy lên mối lo sợ bị trở thành nạn nhân của một chiếm đoạt khác? Hay phải chăng tất cả chỉ như một cơn mộng mị, kẻ nằm mộng mất khả năng nhận biết thực ảo. Mà có chăng thực ảo trên đời? có chăng ranh giới đêm ngày? có chăng khác biệt yêu thương và oán giận?. Hay phải chăng ta là một kẻ tật nguyền, một kẻ không có khả năng nhận biết hạnh phúc, kiếm tìm hạnh phúc, gìn giữ hạnh phúc? Bởi trong những trang sách ta đọc đến mê mụ, trong cuộc sống hàng ngày cuộn trào bên ta. Phải, ngay sát bên ta đây thôi, vẫn có những hạnh phúc, vẫn có những tình yêu. Ta như một kẻ đói khát, tìm ăn hết tất cả lương thực tích cóp được trong một cơn đói khủng khiếp, dù biết rằng ta sẽ mất trắng sau đó, rằng ta sẽ lại rơi vào một cơn đói dai dẳng, kinh hoàng. Ta như một kẻ mù loà, hưởng trọn vẹn sự chói lọi của ánh sáng trong một khoảnh khắc, dù biết rồi sau đó sẽ chìm vào đêm dằng dặc, đêm bất tận.
Sự bấn loạn của một hoang hồn
0 Comments:
Post a Comment
<< Home