Wednesday, November 15, 2006

Đồ Sơn: Bình yên chiều cuối thu









--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Friday, November 10, 2006

Công viên nước - một tối cuối thu

Hà Nội mùa thu đi giữa dòng người
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai !?

Sau một giấc ngủ dài, sáng ra ngồi nhâm nhi một ly coffee rồi lên xe đi tới chỗ làm. Tiết trời cuối thu thật dễ chịu, vừa đi vừa nhẩn nha hít thở, vừa cảm nhận cái se se lạnh len lỏi vào từng ngón tay, cọng tóc. để rồi khi đến nơi làm tinh thần trở nên rất thoải mái và hưng phấn với công việc. Đang ngồi làm việc thì chiếc mobile nhấp nháy đèn led báo hiệu có cuộc gọi (mình có thói quen không để chuông khi đang làm việc vì rất sợ khi đang tập trung, khi đang nghĩ ra một cái gì đó hay ho thì tiếng chuông sẽ làm giật mình, làm ngắt quãng dòng tư duy và đương nhiên cái ý tưởng chưa định hình sẽ bị biến mất luôn). Liếc nhìn thì thấy đó là số của Mr T
- Alô chào thầy, em nghe đây.
+ Hôm nay con bé NB nó về đấy, cậu ra đón nó cùng vợ chồng tôi nhé.
- Sao lại hôm nay ạ, sáng nay em còn nói chuyện với NB kia mà, thấy cô ấy bảo mai mới về.
+ Không, nó về hôm nay và khoảng 1h30p nữa nó sẽ tới sân bay Nội Bài.
- Nhưng.... Thôi có khi thầy đưa chị đi đi, công việc còn bề bộn lắm. Em định ngày hôm nay giải quyết xong thì đi đâu mới đi.
+ Cậu xem công việc có nhất thiết phải làm trong ngày hôm nay không?
- Thực ra thì cũng không cần gấp
+ Vậy thì để đấy, đi ra ngoài cho dễ chịu một chút, với lại trên đường đi tôi cũng có vài điều muốn bàn với cậu.
- Okie, thế cũng được. Chờ em chút nhé!

Chiếc ô tô lăn bánh hướng về phía sân bay, chưa kịp đem thắc mắc của mình ra hỏi thì thầy T đã lên tiếng.
+Tôi thấy làm lạ là NB nó nhắc tôi không được nói cho cậu biết nó về, cậu và nó vẫn giữ liên lạc chứ.
- Tôi ậm ừ, "Vâng, vẫn thường xuyên"
+ Hai đứa có hay tranh luận không?
- Không ạ, chỉ hay ngồi nói chuyện vui đùa với nhau thôi chứ làm gì có prob gì đâu mà để tranh luận.
+ Không có mâu thuẫn gì sao
- Không - tuyệt nhiên không.
+ Thế thì lạ nhỉ?
- Vâng, lạ thật
Nhìn cái cách chau mày của thầy, tôi biết tôi và thầy cùng có một câu hỏi trong đầu.

Đến sân bay tôi được biết ngoài ba người chúng tôi ra vẫn còn có một người nữa ra đón NB. Đó là ba của cô bé, ông đã đến đó sớm hơn chúng tôi 30 phút. Một người đàn ông lịch thiệp, một doanh nhân thành đạt, một người cha yêu thương con hết mực. Trước đây tôi chỉ được nghe về ông qua những lời kể của NB, giờ đây đứng trước ông tôi mới hiểu tại sao cô bé này lại yêu và ngưỡng mộ cha mình đến vậy. Tôi rất thích thú khi ngồi nói chuyện với ông, ông có cách nói chuyện rất lôi cuốn và kho kiến thức về cuộc sống của ông thật đáng kinh ngạc.

Và rồi điều chúng tôi mong đợi cũng đã đến, cô bé xuất hiện, từ xa tôi đã nhìn thấy cái dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh thoăn thoắt của cô bé. Tôi đưa tay vẫy, cô bé nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy có cái gì đó ngập ngừng nơi cô bé. Chột dạ, tôi lại nhớ tới điều mà tôi băn khoăn trên suốt chuyến đi.
Cô bé chạy tới và nhảy lên choàng vào cổ ba cô. Trông cô hệt như một đứa trẻ đang ở đọ tuổi hiếu động. Tôi và vợ chồng thầy T đưa mắt nhìn nhau và cùng nhau mỉm cười trước cảnh đó. Cô bé là vậy đấy, hồn nhiên và sống động.
Sau khi ôm ba một hồi lâu, cô quay sang hỏi thăm sức khỏe của vợ chồng thầy. Cô khen cậu mình đẹp trai và có con mắt thật tinh đời khi chọn được một người như cô H làm vợ. Lời khen tự nhiên và va phút tinh nghịch khiến cho đôi vợ chồng cảm thấy rất vui vẻ.
Rốt cuộc thì cũng đến lượt mình, cô bé quay về hướng tôi (tôi đứng cách cô bé chừng 4 bước chân). Tôi đứng im lặng mỉm cười nhìn cô bé đi tới và nghĩ thầm "hãy đến đây và giải thích điều anh đang băn khoăn đi nào". Khi NB đến gần tôi nhận thấy không còn vẻ tinh nghịch trên khuôn mặt đấy nữa, thay vào đó là một khuôn mặt xúc cảm hơn rất nhiều. Cô bé tiến tới và làm cái điều mà ngay cả trong những lúc phiêu bồng nhất tôi cũng chẳng thể hình dung ra. Cô vòng tay ôm và ngả đầu vào ngực tôi. Đây là lần thứ 2 tôi bị rơi vào hoàn cảnh bất ngờ bởi vòng tay của những cô gái. Nhưng lần này thì khác, sau một hồi ngỡ ngàng tôi cũng vòng tay ôm lấy cô bé, tôi cảm thấy mình ấm áp trong vòng tay của người con gái bé bỏng này, tôi cảm thấy cô bé run rẩy trong vòng tay tôi. Tôi chợt nhận ra rằng đã lâu lắm rồi vòng tay tôi không còn là nơi chở che, đã lâu lắm rồi không còn mái đầu nào rúc vào ngực tôi tìm kiếm sự yên bình. Tôi khát khao được làm điều đó, tôi khát khao được che chở, tôi khát khao được làm bến đỗ bình yên cho một tâm hồn.
Cô bé ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt trong veo đến kì lạ : "Em định đem lại cho anh sự bất ngờ, nhưng cuối cùng sự có mặt bất ngờ của anh nơi đây chính là điều bất ngờ thú vị nhất đối với em. Cảm ơn anh nhiều "
Tôi siết chặt vòng tay một cái rồi nhè nhẹ gỡ tay cô bé ra: "Mọi người đang chờ mình kìa em" - Tôi bối rối và cô bé cũng vậy.
......
Bữa ăn tối diễn ra vui vẻ và đầm ấm; ngồi tán chuyện một hồi thì một cách rất tự nhiên 5 người chia làm 2 nhóm. Tôi, thầy thành và ba NB ngồi bàn công chuyện làm ăn, về chính sách, về cơ hội khi gia nhập WTO... NB và H ngồi xem ảnh, bình luận về thời trang, ẩm thực...
Sau bữa ăn NB đòi tôi đưa tới đường Hàn Quốc, lí do là ở bên kia cô được đọc rất nhiều về con đường "huyền thoại" này và bây giờ cô ấy muốn được trực tiếp sải bước trên con đường đó.
Okie - tôi tán thành, tôi chỉ nhớ mang máng là nó ở gần công viên nước. Thôi không sao, cứ đi đến gần đó rồi hỏi cũng được, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, những tràng cười chốc chốc lại vang lên. Cô bé thổi vào tôi một luồng sinh khí mới, trẻ trung và hồn nhiên.
Khi đến gần công viên nước tôi dừng lại hỏi đường thì được biết phải rẽ vào con đường vào công viên nước, tới đó sẽ có một con đường nhỏ dẫn đến đường Hàn Quốc. Tôi nhấn ga và rẽ xuống dốc. Khi chiếc xe vừa thả mình xuống dốc, một cảm giác bức bối bất chợt ập đến. Tôi mặc kệ cứ nhấn ga đi tiếp, nhưng rồi khi những cơn gió lạnh ù ù thổi táp vào mặt, khi không gian mênh mông hiện ra và khi đối diện với chiếc đu quay đứng sừng sững trên nèn trời. Tôi rùng mình, tất cả những hỉnh ảnh xưa ùa về như một dòng thác với sức mạnh không thể ngăn cản. Noel, áo ấm, khuôn mặt, tiếng cười, vòng tay cho em khoác, tặng quà, chơi đu quay, cùng nhau ước trên lưng chừng trời......Ôi lạy chúa, mình cảm thấy nghẹt thở khi những kỉ niệm ùa về, nó trong trắng, giản dị, ấm áp và quá đỗi ngọt ngào. Sự xúc động khi hình ảnh về tôi và em tay trong tay đi trong hạnh phúc, đi trong những rung động tình cảm đầu tiên, chân thành, nồng ấm mãnh liệt đến mức tôi cố không để bật ra tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng khóc của sự nuối tiếc. Tôi lập tức quay xe trở về, mắt cay sè vì cái thứ nước mằn mặn cứ chốc chốc lại tuôn ra.
"Anh xin lỗi, hình như anh bị trúng gió, anh thấy mệt."
NB im lặng, cô bé không hề hỏi han về sức khỏe của tôi, có lẽ cô bé biết có điều gì đó đang xảy ra. Một người như tôi, trong con mắt của cô ấy đâu dễ gì bị quật ngã bởi một cơn gió cuối thu.
Cám ơn em NB, sự im lặng của em là thứ tôi cần nhất lúc đó.

Macgo à, anh sẽ phải nói thế nào với em đây? Chúng ta ai cũng muốn làm cho người kia yên lòng về mình phải không em? Em luôn mong cho anh có được cuộc sống hạnh phúc (nhưng em đâu biết rằng hạnh phúc của anh chính là nỗi khát khao cùng em sánh bước trên đường đời), vậy anh sẽ nói em nghe về hạnh phúc để em yên lòng. Rồi một ngày nào đó, khi em có thể thấu hiểu được tình yêu chân thành mà anh dành cho em nó sâu đậm, khắc khoải, nồng nàn... đến nhường nào, anh tin rằng em sẽ cảm thông cho việc làm của anh lúc này.


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thursday, November 09, 2006

...Ta rêu rao đời mình...


Người ta nói rằng tình yêu như một dẫn dụ, từ niềm hạnh phúc tột đỉnh ngắn ngủi ban đầu, tới một nỗi thống khổ dài lâu, rằng trong tình yêu, niềm hạnh phúc hệt như ảo ảnh trong sa mạc trước mắt kẻ sắp kiệt sức.
Thế thì yêu để làm gì?
Vậy trước tiên hãy trả lời câu hỏi: sống để làm gì?
Ta không có tư cách chối từ cuộc sống được gieo vào ta bởi một tình yêu, một thống khổ trước ta, cuộc sống đè nặng trên vai mà ta không hề cầu xin. Và cuộc sống cũng vậy, cũng là một dẫn dụ, từ niềm hạnh phúc biếc xanh của tuổi thiếu thời ngắn ngủi, mơ màng tới chuỗi ngày vật lộn trong sương mù, trong đêm đen, vật lộn với chính mình trong những băn khoăn triền miên, những tìm kiếm triền miên, những đau khổ triền miên, những khát khao vươn tới triền miên. Niềm hạnh phúc ngắn ngủi ta có được một cách tình cờ trong tình yêu, trong cuộc sống, như một hồi sinh mà ta cũng chẳng hề cầu xin, sau khi đã chịu quá nhiều đày đọa, sau khi đã chỉ muốn nằm lịm đi không tỉnh lại nữa, sau một cú ngã, hồi sinh để tiếp tục chuỗi chịu đựng, chuỗi mòn mỏi, chuỗi nghi ngờ tìm kiếm, chuỗi hi vọng, khát khao. Hồi sinh để lại thấy một cái chết khác đang tiến lại gần. Cả khi ta đã biết mục đích của mình, cả khi ta biết mình được yêu thương. Tại sao?
Phải chăng là một trả giá!? Kẻ tiếm đoạt không khi nào ngủ yên, trong giấc mộng cũng dậy lên mối lo sợ bị trở thành nạn nhân của một chiếm đoạt khác? Hay phải chăng tất cả chỉ như một cơn mộng mị, kẻ nằm mộng mất khả năng nhận biết thực ảo. Mà có chăng thực ảo trên đời? có chăng ranh giới đêm ngày? có chăng khác biệt yêu thương và oán giận?. Hay phải chăng ta là một kẻ tật nguyền, một kẻ không có khả năng nhận biết hạnh phúc, kiếm tìm hạnh phúc, gìn giữ hạnh phúc? Bởi trong những trang sách ta đọc đến mê mụ, trong cuộc sống hàng ngày cuộn trào bên ta. Phải, ngay sát bên ta đây thôi, vẫn có những hạnh phúc, vẫn có những tình yêu. Ta như một kẻ đói khát, tìm ăn hết tất cả lương thực tích cóp được trong một cơn đói khủng khiếp, dù biết rằng ta sẽ mất trắng sau đó, rằng ta sẽ lại rơi vào một cơn đói dai dẳng, kinh hoàng. Ta như một kẻ mù loà, hưởng trọn vẹn sự chói lọi của ánh sáng trong một khoảnh khắc, dù biết rồi sau đó sẽ chìm vào đêm dằng dặc, đêm bất tận.

Sự bấn loạn của một hoang hồn





























--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Monday, November 06, 2006

my first slide







RIÊNG MÌNH EM THÔI



























--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tuesday, October 31, 2006

Bãi tắm tiên giữa Sông Hồng Hà Nội

Hì hì cái này mà chị em xem xong chắc nô nức kéo đến :D Sống mà thưởng thức hương vị cuộc sống theo cách này cũng tuyệt đấy chứ :))





Ngồi mà ngẫm lại thì ngày hôm nay nhìn chung là tốt đẹp, không có gì đáng phải phàn nàn cả. Chỉ có một điều duy nhất không được như mong đợi là :
- Một vị trí đẹp đã được reverved tại một nhà hàng ấm áp, lãng mạn đã không có người ngồi trong suốt buổi tối nay;
- Một bó hoa đặt trước sẽ bị héo tàn một cách đáng tiếc hoặc trôi dạt đến một người vô định nào đó mà có lẽ cả đời này họ cũng không biết được chủ nhân thực sự của bó hoa đấy là của ai;
- Một cơ số những cây nến thơm không có dịp được tỏa ra cái hương vị ngọt ngào, không có dịp để phô bày thứ ánh sáng lung linh huyễn hoặc của nó.
- Một tấm chân tình bị hắt hủi.

Ta ơi, từ chuyện của ngày hôm nay ta phải luôn tự nhắc nhở mình để đừng đem lại cảm giác của ta hôm nay cho người khác nhé.
+ Thứ nhất, ta không được nóng giận mà không để người khác có cơ hội giãi bày. Ta phải nhớ rằng ngay cả kẻ tử tù còn được xưng tội trước khi chết cơ mà. Ta này, ta có biết viên ngọc đẹp nhất lại thường nằm trong những miếng vỏ trai xấu xí, thô giáp, nham nhở nhất không? Hãy kiên nhẫn chờ cái thứ xấu xí nham nhở đó mở ra rồi ta sẽ được chiêm ngưỡng. Bên trong, đằng sâu cái thô giáp đó là cả một sự kì diệu ta ạ. Sự nóng giận cũng giống như một ngọn lửa địa ngục vậy nó sẽ thiêu cháy ta và cả người khác nữa, đừng nhóm nó lên ta nhé !!!
+ Thứ hai, ta phải biết sống bao dung và làm những điều tốt đẹp thay vì ngồi nghĩ về những hờn ghen oán trách. Ta thấy đấy, đi dạo với mẹ đã làm cho ta cân bằng trở lại.
+ Cuối cùng ta hãy học cách lắng nghe trái tim mình, sống hết mình với những hoài bão và đam mê.
Chúc ta một giấc ngủ ngọt ngào và bình yên !


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nếu, em, anh...

Khắc khoải nỗi mong chờ...


Anh đã biết mỗi khi nhớ em
Là mỗi lần anh thêm nhiều tội lỗi
Mỗi lần yêu là thêm phần nông nổi
Mỗi khi yêu là đau đớn trong tim

Ôi nhớ em,
nỗi nhớ mãi dài thêm
sao nỗi nhớ không thể nào ngăn lại
sao tình ta mãi vẫn là ngang trái
để đêm đêm lẻ bóng...
một mình anh...

Nếu em đã từng thức suốt năm canh
Nếu em từng yêu như em đã nói
Nếu em đã đau, vì tình ai gian dối
Nếu em buồn.,.
Em hãy nhớ
còn anh...!






























--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thursday, October 26, 2006

A gift from WW



CAFE YÊU
(Truyện ngắn của Minh Nhật)
Ciao cafe
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh và em chia tay là gì?
An chống một tay lên cằm, gần như cười phá lên:
- Ha! Câu hỏi ngộ nghĩnh đó! Có lẽ em sẽ… lại lên Ciao cafe này gọi ba cốc xoài dầm và ngồi ăn cho hết trong nước mắt.
Duy Anh cười nhẹ, nắm chặt tay dưới gầm bàn, nó quay ra vẫy một cậu bồi bàn:
- Cho ba cốc xoài dầm nhiều sữa chua ít đá!- rồi quay lại An đang nhìn nó ngạc nhiên- Em có điều kiện làm điều đó ngay bây giờ và anh biết là không trong nước mắt, chúng mình chia tay An nhé.
Năm phút sau, Duy Anh cầm tiền thừa, đứng dậy bước ra ngoài, vẻ mặt cố thản nhiên như- là-rất-bình-tĩnh, nó hơi nheo mắt trước ánh nắng phản chiếu từ những ô cửa kính xanh từ Tràng Tiền Plaza. Tháng mười.

Grand Prix – Toilet Pub
Cuối cùng Duy Anh cũng làm được việc chia tay với An. Không phải là khó khăn, mà là hơn thế. Nhưng dù sao Duy Anh cũng chấm dứt được việc nghĩ quá nhiều về vấn đề đó. Nếu lúc nói lời tỏ tình với An nó phải đọc sách và tập trước cái gương nhiều đến nỗi nhớ được hình dáng của ba vết xước to và mười hai vết xước nhỏ trên cái gương phòng nó, thì đến lúc nói chia tay, nó có vẻ “tàu nhanh” hơn. Đáng ra nó đã phải làm sớm hơn, ngay vào cái ngày nó tình cờ đi lên Sago cafe và nhìn thấy An cầm tay một cậu con trai lạ hoắc, nhưng nó lại chọn giải pháp đi thật nhanh xuống khỏi cái cầu thang xoắn ốc đó và phóng ngay ra Hồ với suy nghĩ “mình đã nhìn nhầm, không có chuyện gì cả.”, mặc dù Duy Anh biết giữa năm mươi người con gái giống nhau y hệt nó vẫn chắc chắn tìm ra An sau năm giây nhìn. Đôi khi chính xác lại thành mệt.
Một ngày không em bỗng trở nên thênh thang. Duy Anh dậy thật sớm, vừa ngồi lau xe vừa xem loáng thoáng một bộ phim nhạt nhẽo nào đó đang chiếu trên HBO. Một trứng một cafe, rồi lên trường ngồi vừa nghe giảng vừa tán dóc với mấy thằng bạn. Sau lần thất bại ở giải thưởng thời trang Viet Nam Collection Grand Prix, Duy Anh hơi nản chí với việc thiết kế. Có lúc cả tuần nó không ngồi vào bàn vẽ, cũng chả động đến mảnh vải nào. Duy Anh là nhân vật được đánh giá cao tại khoa Thiết kế Thời trang của trường Mỹ thuật công nghiệp- thế mà nó lại không vào được đến vòng chung kết với tận hai mươi sáu thí sinh được chọn. Hai mươi sáu chứ có phải hai đâu, thế mà còn không vào được thì đời có đáng chán hơn một con gián không. Thảm hại trong công việc( đấy là nó tự nghĩ thế), rồi lại một cái thất bại to đùng kề luôn trong tình yêu. Ít ra, chia tay với An rồi, Duy Anh trở thành công dân tự do theo đúng nghĩa sáng sủa của từ này. Cũng như những thằng con trai hai mươi hai đủ khôn khác, nó biết rằng yêu vẫn là một cái chết được báo trước.
…Một thứ bảy, Duy Anh cùng thằng bạn khác khoa lên Toilet Pub. Nó cũng không mấy khi lên pub, nhưng thấy anh Nam DJ quảng cáo hôm nay có một ít thời trang, lẽ nào mấy thằng chuyên ngành như nó lại không lên ngắm nghía tráng mắt tí… Duy Anh đến hơi trễ. Nó bước vào bàn Dương đã ngồi sẵn, gọi một ly Gin với nhu cầu tự pha Tonic, thói quen tự chế rượu có lẽ trở thành cầu kỳ khi đến những nơi ồn ào. Dương chỉ vào một em đang mặc bộ váy xanh xẻ rộng chấm đất:
- Kìa mày, em bé kia không cao dưới mét bảy đâu! Mặt trông yêu phết.
Duy Anh hơi nhíu mắt, nó ghé vào tai thằng bạn:
- Nếu có thích thì cũng chỉ là sẽ mặc đẹp những đồ tao thiết kế. Chứ tao không có nhu cầu tìm bạn gái làm nghề này. Phũ lắm mày ạ.
Dường như bỏ ngoài tai những lời của Duy Anh. Ba phút sau, Dương vẫy một chị từ phía cánh gà, mặt lạnh tanh, nói nhanh như sách:
- Chị gái, “mẫu” nào đó khá cao, ở loạt trước mặc bộ váy xanh xẻ, duỗi gấu chất thô. Chị nói với em ý rằng có mấy anh của đài truyền hình cần gặp nhé.
Cô gái gật đầu và quay đi rồi cả bọn mới phá lên cười, Duy Anh lắc đầu:
- Không Dương ạ! Sai lầm lớn của cuộc đời mày là đã không thi vào nhà hát kịch trung ương!
Dương nhấp một ngụm nhẹ, cười mỉm:
- Và sai lầm cũng lớn của mày nếu sẽ bỏ qua cô bé này. Quên hình ảnh nhảm nhí của An đi và cho anh em thấy được mày không chỉ biết design.
Phần diễn kết thúc, cô bé “ít nhất trên mét bảy” đi ra từ phía trong, mặc một bộ jean khoác áo lửng đen, tiến về phía bàn bọn nó. Thái Dương đứng lên, giơ tay ra:
- Chào em, không biết em có cuộc hẹn nào bây giờ không? Nếu không, sẽ rất vui nếu cô bé ngồi uống nước với bọn anh?
Cô bé chạm nhẹ tay Dương:
- “Cô bé” này mang tên Vy các anh ạ. Hạ Vy. Và nếu được thì mình ra ngoài được không ạ? Em hơi mệt với không khí ồn ào này.
“Oh! Cool !”- trong óc Duy Anh vang lên khe khẽ. Dương quay lại phía Duy Anh. Nhân vật chính nhún vai, ra vẻ không ý kiến, không quan tâm. Nhưng khi Dương búng tay tách một cái: “ok, đi” thì Duy Anh nói:
- Tao biết một quán cũng hay vào giờ này…

Family Cafe- Vạn Hoa club
Tay khuấy khuấy cốc Mocachino, Vy nheo mắt tinh nghịch:
- Anh có vẻ có thói quen ngồi quán nhỉ? Tối hôm qua là Diva Cafe và sáng nay là Family.
Duy Anh mỉm cười:
- Vì anh vẫn còn muốn biết vài thứ về em, con người em có vài điều gây tò mò.
- Ví như?
Duy Anh mím môi:
- Ví như anh đã tiếp xúc với quá nhiều mẫu nhưng chưa thấy ai như em cả. Lần gặp đầu tiên, không ai gọi một đĩa spaghetti ăn ngấu nghiến như em vào tối hôm qua cả.
- Hì, vì tối hôm qua em đi diễn vội nên đói ý mà.
Duy Anh cười:
- Nhưng người mẫu thường không ăn đồ gây béo, và không ăn sai giờ, cuối cùng là ngay bây giờ cũng sẽ uống sữa chứ không uống cafe như em!
Vy hấp háy:
- Vậy thì gọi em là người mẫu đáng yêu đi!
Mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn kiểu phim Hàn Quốc mỗi ngày một tập, Duy Anh cảm thấy Vy thật sự đáng yêu, rất khác với suy nghĩ của nó về giới mẫu- những cô nàng “toàn vờ”: vớ vẩn, vô vị và vụng về. Hạ Vy là mẫu con gái quan tâm đủ vừa với những gì thuộc về sắc đẹp, vẫn thừa thông minh và thú vị trong những cuộc đối thoại cần chất xám. Tuýp con gái vừa dịu vừa sắc, tất cả đúng lúc. Vy nói chuyện với nó rất hợp, ngạc nhiên về những sở thích giống nhau, đặc biệt là cũng biết rất nhiều về các quán Hà Nội như Duy Anh. Nói chung là Duy Anh không tìm thấy khía cạnh nào của con người Vy là có vấn đề cả, thế nhưng nó vẫn cảm giác là nó đang…thiếu cảm giác. Thực sự, nó vẫn chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới, nó đã chán ngắt việc yêu đương sau khi kết thúc với An. Và thế là đã chừng hai tháng sau khi quen Hạ Vy, dẫu đã cảm thấy quá được, Duy Anh vẫn…không làm gì cả. Thái Dương nhiều lần khuyên nó tiến tới đi, cần phải tỏ tình với Vy. Duy Anh mặc kệ, cố nhủ không dính vào cô gái nào nữa, dù mỗi sáng vẫn chờ đợi những cuộc nói chuyện thú vị với tại Family Cafe.
Thi thoảng Duy Anh cũng đi xem Vy diễn ở Vạn Hoa club. Chiều cao một mét bảy ba, luôn luôn trang điểm rất nhẹ nhờ vẻ mặt xinh tự nhiên, năng khiếu xuất sắc trên sàn catwalk, những bước đi tự tin, vẻ mặt rạng ngời. Tất cả làm nên tâm của các show diễn…
Duy Anh nhìn Vy. Vy đang bước về phía nó, vẻ hơi đủng đỉnh. Duy Anh định sẽ khen phần diễn của Vy hôm nay. Chợt một chàng trai dừng Vy lại, hai người nói vài câu gì đó rồi Vy bước tiếp, đối tác không được chào đón kia giữ tay Vy lại. Duy Anh cảm thấy nóng mặt, nó tiến lại gần cuộc dùng dằng:
- Mày làm cái quái gì thế?
Phía bên kia cười nhạt, vẫn giữ tay Vy:
- Đâu liên quan tới mày.
Vy bĩu môi:
- Anh này xin số em không được rồi giữ em lại…
Không chờ Vy nói hết câu, Duy Anh xô đối thủ của mình một cái, và lập tức nó nhận được một quả đấm rất nhanh. Một vài ngôi sao hiện ra, Duy Anh ngã xuống đất. Nó ngồi dậy. Người đấm nó nhanh chóng lách ra ngoài, Vy che miệng, cúi xuống đỡ Duy Anh:
- Trời. Anh có làm sao không? Anh cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy như là vừa bị đấm!
Vy phì cười, đỡ Duy Anh dậy:
- Sao anh làm thế?
Duy Anh nhìn vào mắt Vy, nó định nói “vì anh thích em” nhưng lại thôi. Duy Anh cười nhạt:
- Nhìn ngứa mắt thôi em.
Vy hơi mím môi lại:
- Lần sau đừng thế nhé anh. Chuyện như vừa rồi là thường, em tự giải quyết được!

Limmone-Vincom
Duy Anh vẫn sống hơi chấp chới như thế, khá nhiều lúc nó cảm thấy nó gần nói được với Vy rồi, nhưng hình ảnh An hiện ra lại làm nhạt hết. An cũng từng đáng yêu như thế cho đến trước cái đoạn phim Duy Anh nhìn thấy ở Sago cafe. Thế rồi đấy, đùng phát. Biết đâu ngày nào Vy cũng lại đùng phát như thế, nó không muốn tốn tiền cho ba ly xoài dầm hay một cái gì tương tự như thế nữa. Tất nhiên chỉ đùa, về thực tế, Duy Anh không muốn yêu nữa, dù nó đã như thế với Vy.
Sáng rảnh rỗi, hai tiết cuối bỗng được nghỉ vì những lý do thường thấy từ giáo viên khiến Duy Anh rong xe lang thang. Vào Boo2 mua một bộ dây giày loè loẹt mà Duy Anh nghĩ con em đồng bóng của nó sẽ thích. Duy Anh tiện chân bước lên Vincom chơi, nó vào Game World, định làm vài đường đùa xe cho đầu óc thư giãn. Chợt ở phía gần máy đánh trống có một dáng người không-thể-nhầm. Chiều cao không có cao gót hỗ trợ này còn ai nữa. Duy Anh bước được hai bước thì chợt nó nhìn ra được một đứa khác đang nói chuyện với Vy. Trông quen quen! Duy Anh giật mình, là cái thằng xin số điện thoại của Vy hôm ở Vạn Hoa club. Duy Anh nắm chặt tay, lần này nhất định nó sẽ không mất mặt như hôm trước, đấm vào mặt hay bụng đây? Bỗng Duy Anh nhìn lại thái độ của hai người, không có vẻ gì là Vy đang khó chịu, cũng không thân mật, dường như Vy và thằng kia đang nói chuyện gì đó khá nghiêm túc. Hai người là bạn? Duy Anh đang suy nghĩ thì Vy tình cờ nhìn về hướng nó. Duy Anh quay người bước nhanh ra ngoài. Nó biết Vy đang chạy theo, ra đến gần tiệm ăn Italia Limmone, Vy bắt kịp Duy Anh, Vy thở mạnh:
- Từ từ, để em giải thích đã!
Duy Anh nhếch mép:
- Đó cũng không chắc là cái anh đang chờ.
Rồi nó quay người đi. Vy nói to:
- Đúng đó, anh ý là bạn em! Và việc lần trước ở Vạn Hoa là một vở kịch!
Duy Anh dừng lại, nhếch mép lần thứ hai trong mười giây:
- Và còn những vở kịch nào nữa?
Vy hơi quay mặt đi:
- Tất cả. Từ hôm anh và em gặp nhau ở Toilet Pub, em đã nhờ tất cả mọi người. Từ anh Nam DJ đến anh Thái Dương, tất cả làm ra một lần gặp như tình cờ giữa anh và em. Từ những chuyện trùng hợp sở thích mà em biết được qua bạn anh, đến việc em học thuộc những kiến thức search được từ web về những quán cafe Hà Nội… Tất cả!
Vy ngừng lại, thở dồn dập, rồi nói tiếp:
- Thực ra em đã biết anh từ rất lâu. Thích anh và những thiết kế của anh từ khi anh học năm hai, và khi đó anh đã đi với chị An. Em không dám tiến đến. Và đến khi anh chia tay…
Duy Anh lắc đầu, ngắt lời:
- Còn gì nữa?
Vy ngừng lại khoảng vài giây, rồi mở to mắt nhìn Duy Anh:
- Còn một điều, là em yêu anh. Điều đó không phải là một vở kịch.
Duy Anh cúi mặt xuống. Vy nói tiếp:
- Và em biết…anh đã thích em. Nhưng anh cũng không tiến tới. Một lần thất bại trong tình yêu tệ đến thế sao. Anh đã biết cách “nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm” không? Anh hãy tin vào cảm nhận của mình và làm điều anh muốn đi. Anh thích uống café, chắc biết café càng đắng càng ngon rồi đó.
Duy Anh không nói gì, hai đứa nhìn vào mắt nhau một lát…
Duy Anh hỏi khẽ Vy:
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh nói yêu em là gì?



Music online

KHÔNG CÒN MÙA THU
Nhạc Sĩ: Việt Anh
Lời Thơ: Lê Quốc Dũng

Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Em thơ như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu

Anh làm mùa thu, cho em mơ màng
Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
Em đi tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang

Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về

Đường ta đã qua chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua nào ai biết tới
Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru buồn lên thơ































--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Monday, October 23, 2006

Calvados và những xúc cảm...

Gửi một người, lãng đãng đâu đó, cũng có thể là một ẩn dụ...


... đừng đi, em đừng đi, anh còn có gì khác ngoài em đâu...
Lời của một gã con trai với một con bướm, tuy còn đậu trên cành của hắn, nhưng đôi cánh chấp chới đã muốn bay đi.
Lời một kẻ sáng suốt biết ngày mai ra, sẽ không còn chứa đựng nổi một ảo giác nào nữa, nhưng trong đêm này, trong cơn triều dâng của ký ức đen ngòm huỷ diệt, sự cô đơn đã quật ngã kẻ đó, nhận thêm vào, một lưỡi dao, nhận thêm vào, một mật ngọt.
Gửi đến ta một câu hỏi: đã từng có hay không?
Trong những đêm như mù loà dưới ánh đèn vàng, dưới hơi đêm lạnh, ta có khi nào tự hỏi : ta có hay không?
Hỏi làm gì? Câu trả lời đâu có ở nơi ta đặt câu hỏi.
Biết làm gì? Điều cần tin đâu nằm trong sự thật.
Trong một đêm lửng lơ ta cũng đã nói: ta còn gì khác ngoài người đâu.
Ta đã vứt bỏ hết, để còn lại một điều cho thành duy nhất hay chưa?
Ta đã vứt bỏ hết, vứt hết những quẩn quanh có không được mất, để không giơ tay níu giữ ngàn trùng hay chưa?
Có rồi sẽ làm gì? Chấp chới đi tìm một CÓ khác hay sao?
Không rồi sẽ làm gì? Điên cuồng kiếm tìm một CÓ khác hay sao?
Cố tình lãng quên, tìm mọi cách để lãng quên, cũng chỉ để sống sót trong cơn triều dâng của đen tối. Cây cỏ còn hiếu sinh, trách gì người. Sống, dằn vặt hay vui sướng, cũng vẫn trong dòng, có thoát được đâu, cứ trôi đi, em. Chết, chấm dứt hay chỉ dừng lại, cũng đã thấy trước rồi, có thay đổi gì đâu, cứ chìm đi, em.
Câu hỏi cổ xưa, nỗi đau cổ xưa, ngàn năm xưa, ngàn năm sau cũng thế....


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sunday, October 22, 2006

Calvados và KHẢI HOÀN MÔN

Vài năm trước, lần đầu thảng thốt khi gặp Jeanne, ta đã muốn viết điều gì đó, cho chính ta. Hôm nay, như một lời nguyện cầu, cho linh hồn có thể đã mất, có thể là bất tử của Jeanne, và, cho linh hồn có thể chưa bao giờ xuất hiện, có thể đã có của ta.

Ta đòi đọc lại Remarque( lần đọc lại thứ ba chăng?). Như đòi có một tấm gương để soi mình vào đó, soi vào những tội lỗi hồn nhiên hoang dại, những phản trắc ngây thơ, những bội bạc trong trắng, những dối lừa tự huyễn... Như đòi một trừng phạt, một trả giá. Ta đòi đọc Remarque, đòi tìm lại cho mình một bất an thanh thản, một phấp phỏng bình yên. Calvados và tình yêu, bạc hà và tình yêu, Calvados và bạc hà, người và người, gần nhau mà xa cách nghìn trùng, Mùi hoa cúc ngái ẩm trong căn phòng mờ tối bình minh. Mùi cái chết ngái ẩm trong thân xác rạng ngời tuổi trẻ. Jeanne, em mãi là cái bình thủng đáy suốt đời trống rỗng. Chất chứa vào em bao nhiêu rồi cũng cạn khô, rồi cũng khiến em chập chờn. [Không thể trút bất kỳ một cảm giác cô đơn, sợ hãi, khao khát ... nào vào một cái bình rỗng rồi gọi đó là tình yêu]. Jeanne, em biết gì về tình yêu và cái chết? Dù đã một lần em cận kề một sự chết, dù nỗi hoảng loạn trong em khi đó thực sự cùng cực? Sự quên lãng là bản năng của em, đã cứu sống em bằng cách giết chết nỗi đau, và giết chết cả chính em khi đó. Em lưu giữ được gì? Jeanne, em biết gì về tình yêu và cái chết? Dù em cuồng say và lãng quên bản thân trong tình yêu đó? Jeanne khốn khổ, cái bình rỗng khốn khổ, khuôn mặt đợi chờ một hơi thở khốn khổ, con sứa trống rỗng phù du khốn khổ, cánh bướm mong manh chập chờn khốn khổ, khuôn mặt hoang dại cháy sáng khốn khổ, ánh mắt ám ảnh khốn khổ...sống lững lờ, không phương hướng, không mục đích, trôi dạt...cả đến tình yêu lớn nhất em có thể có trong đời cũng không cứu vớt em ra khỏi sự trống rỗng hoang tàn trong em. Jeanne phù phiếm ngu ngốc, em biết gì về cuộc đời em chán ghét nhưng
vẫn thiết tha bám chặt lấy? Jeanne hoang đàng dại dột, em biết gì về tâm hồn tàn tạ của em, khiến em luôn tỉnh dậy trong cơn đói cồn cào, thắt ruột thắt gan, bứt rứt quay cuồng? Em muốn điều gì? Một vĩnh hằng đậu trên đôi cánh con phù du? Một cận kề bất động trong miên man trôi chảy? Một thanh thản bình yên trong tâm hồn xáo động của em?
Ta đòi đọc, đòi soi mình vào em, Jeanne ạ, để thảng thốt, để đau buồn, để thấy. Để gọi về một cái tên, một mùi hoa cúc ngái ẩm, đi cùng ta qua đêm dài này, qua đêm dài tăm tối ta phải đi qua chính mình, với chỉ mình ta. Để gọi về một mùi hương ngai ngái nồng nàn của một Calvados chưa bao giờ ta chạm tới, nhưng luôn ngự trị trong ta, ám ảnh ta, ta khao khát và riêng ta cho mình quyền sở hữu. Để gọi về một vùng thương nhớ, mà bội bạc ta, lãng quên ta, ích kỷ ta, nhỏ nhen ta... đang vì mờ mắt, vì tắc thở, vì điên cuồng mà tưởng chừng đang trôi dạt khỏi ta. Gọi về chính ta, giúp ta vượt qua ta...Gọi về Calvados, thứ ruợu lễ của tình yêu, của buổi hôn phối tâm hồn, mùi hương ngai ngái nồng nàn mà hư không thảng hoặc chỉ mình ta thấy dù chưa một lần chạm tới. Jeanne, có người đã nói với ta rằng, tình yêu, như một tôn giáo, không cần bằng chứng để kẻ tôn thờ thấy sự tồn tại của hiển linh, nhưng muốn thờ tín, em phải trải qua rất nhiều thử thách. Và ta, đang trong thử thách của mình đây, Jeanne ạ. Jeanne, dù em dại khờ và bội bạc, dù em có tìm đến một thứ rượu khác cho một tình yêu khác, dù em có đem cả sinh mạng em ra đùa cợt, em có chạy trốn khỏi tình yêu duy nhất của em, dù em có trống rỗng tới kiệt cùng hơi thở, thì, với hương rượu này, em cũng đã được rửa tội. Còn ta? với thử thách của ta, chặng đưòng ta phải đi một mình, những đêm dài một mình...ta soi mình vào em, Jeanne, ru mình vào hương thơm của hoa cúc, của Calvados...


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Friday, October 13, 2006

Thứ sáu ngày 13: Chào buổi sáng

"...Trên bình diện thể chất và tinh thần, chúng ta đang áp dụng những qui luật tự nhiên. Thiên nhiên không hiểu sự ham muốn, thiên nhiên thích sự cân bằng, và bạn không thể vừa ham muốn vừa cân bằng. Cuộc sống không cần phải là một cuộc chiến đấu vô tận. Hãy để mọi chuyện tiếp diễn. Như thế không phải thờ ơ, đó là không bắt ép mọi việc..."

"...Bí quyết của cho đi là bạn cho mà không mong được trả lại. Nếu bạn cho mà mong nhận được thì bạn ràng buộc vào kết quả và khi bạn ràng buộc thì ít có khả năng xảy ra hơn..."

Có thể tôi
không đủ hài hước để đem lại cho những người xung quanh mình những nụ cười sảng khoái, tươi vui nơi cuộc sống ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi luôn cố gắng để họ có được một nụ cười mãn nguyện - nụ cười cười của sự cảm nhận sâu sắc, của những giây phút bình yên, lắng đọng ngồi nghĩ về nhau.

Lạy Chúa, sao tôi ghét những thứ phù du đến vậy; những nhờ nhợt nổi lềnh phềnh trên bề mặt luôn đem lại cho mình một nụ cười trào phúng. Mình có quá cực đoan !?


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thursday, October 12, 2006

CỔ TÍCH THỜI HIỆN ĐẠI


CỔ TÍCH THỜI HIỆN ĐẠI

Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm ... để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 ( sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy ) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa.. ."

Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em trai, mặc dù là người Việt Nam chính cống nhưng ông bà lại sính ngoại nên đặt tên một đứa là: Luân Đôn đứa còn lại gọi là Sinh Tơn. Một ngày xấu giời nọ hai ông bà lên hứng hồi xuân, rủ nhau lên đồi ôn lại "chuyện của chúng mình" Chẳng may hôm ấy có con hổ cụt chân đói quá mò về làng, đi ngang qua đồi, thấy hai cục thịt béo đang hú hí, ngứa mặt nó xơi béng mất. Đôn và Tơn kể từ ngày ấy được nhà trường miễn giảm học phí vì là trẻ mồ côi.

Thằng Tơn là thằng anh, tính tình không khác gì mấy thằng USA gian ngoan, xảo quyệt và thâm độc, còn thằng Đôn thì ngược lại, ngoan ngoãn hiền lành và Galant không khác gì một quý ông người England. Thấm thoắt đã mấy lần chủ tịch nước đọc điện mừng Xuân trên tivi. Đôn và Tơn cũng đã trên 18 tuổi bắt đầu tò mò các trang thienbong.com/thienthai.net .. nên bàn nhau chia tài sản để ra riêng cho thoải mái, dạo đó chưa có Luật Sư để chia tài sản hai ông bà để lại nên hai anh em tự phân chia. Để công bằng, hai anh em mua bộ bài về oánh. Mỗi lần thắng là được lấy một thứ trong nhà. Vốn gian xảo có thừa lại hay đú theo bọn trai làng đi đánh bạc các dịp Tết, Tơn nó làm bài thắng hết của cải trong nhà. Cuối cùng, đỏ cho Đôn, ván cuối bốc bài lên có đủ 3 phỏm ù luôn nên được một mảnh đất nhỏ ngoài đê, trên đó có một căn nhà cấp 4 xuống cấp và khu vườn có một cây Quất Quảng Bá rất sai quả.

Tơn sau đận ấy giàu to, nó bán đất mặt đường cho nước ngoài xây nhà nghỉ.Tiền như quân Nguyên, gái gú bia rượu cả ngày, sống như ông Vua con trong làng vậy. Còn phần Đôn, nhờ chăm chỉ trông cửa hàng Internet với cả ghi lô đề cho chủ nên cũng chộp giật sống qua ngày được. Mỗi tội gái làng nó không thèm để ý vì không có tương lai gì. Đôn buồn lắm.

Chủ nhật ấy, đang dạo trong vườn nghĩ mưu cưa con ông chột đầu làng thì Đôn thấy có con chim to vật vã đang xực liên tục mấy quả đầu mùa chỗ cây Quất của chàng. Bực mình chàng vào xách con Rựa lâu nay thủ trong nhà, rón ra rón rén chạy lại chụp ngang cổ con chim, kề dao vào cổ chim chàng rít qua kẽ răng: "Chết cha mày, cây Quất ông mày trồng để Tết bán lấy tiền mua pháo hoa mà mày dám phá à, bó thịt!" Chim sợ vãi cả đái, phều phào kêu "Ăn một quả giả cục vàng, may túi 3 gang, mang đi mà đựng". Rợn hết cả óc gáy, phim kinh dị Đôn xem cũng nhiều nhưng giờ mới thấy chim biết nói tiếng người, cho là sự lạ, lòng Đôn cũng nguôi giận, nhưng để chắc ăn chàng còn dứ thêm một câu "Được rồi, cho mày về, mai không qua chở ông đi lấy vàng ông tỉa chết con cụ mày!" Chim dạ vâng rối rít rồi bay mất hút. Đôn bần thần quay vào nhà ...

Sáng hôm sau chờ mỏi cả cổ không thấy chim cò đâu, Đôn lầm bầm tự rủa mình ngu như Lợn, "đến thằng anh mình nó còn lừa cả mình, nói dek gì đến Chim chóc ". Định bụng ra ngõ làm đĩa bún đậu mắm tôm thì bất thình lình Đôn thấy chim bay đến. Đôn cả mừng, xắn xuýt xun xoe đến hỏi chim :

- định cho tao leo cây hay sao mà lâu thế, con Vợ?
- đang điên hết cả đầu đây này, lắm mồm thế! Nãy bay ngang quán cà phê, có thằng nào hút xì gà thơm nức mũi, mình đang phê nhắm mắt bay, dính bố nó vào dây điện thằng chết dẫm nào căng ngang đường, tí chết.
- hề hề - Đôn hềnh hệch cười - Tớ biết đâu được í. Mà thôi, mình đi nhở.
- mang túi đi chưa?
- rồi, tối qua cắt hai cái ống quần cũ may rồi, vừa thành cái túi vừa có cái quần Ngố, trong cũng được, tí về tao mặc cho mà xem.

Đôn leo lên lưng chim ngồi, chim nói: - chuyến bay bắt đầu khởi hành đến mỏ vàng, đề nghị quý khách thắt dây an toàn. Không hút thuốc trên lưng chim kẻo cháy lông.
- bố ông, rỗi hơi à!
Chim cười:
- lúc sáng cũng làm đôi quai, giờ hơi máu tí, thông cảm đê.
Đôn thò tay vào túi quần, móc ra hai quả cam xã Đoài tọng hẳn vào mồm chim, vừa nói:
- ăn đi rồi lướt.

Chim nuốt vội tí nghẹn, rùng mình cất cánh bay lên. Qua Vịnh bắc Bộ rồi qua Đảo trường sa Chim bay vào một khu vực sương mù dày đặc, tầm nhìn giảm xuống dưới 1km, sức gió mạnh cấp 10, cấp 11 giật lên cấp 12 khi chiều tối, biển dộng dữ dội. Dự báo trong 24 h tới ... (quên, đây là dự báo thời tiết hôm qua, he he ) Bất thình lình hạ cánh đột ngột xuống một hòn đảo hoang vu. Trên đảo vàng nhiều không kể xiết. Toàn loại 4 số 9 từng cục từng cụ to thôi rồi. Căn bản là cũng thích nhưng vì không tham lắm nên Đôn cũng chỉ lấy đâu khoảng dăm yến rồi lên lưng chim quay về.

Khi trở về, Đôn nhảy ngay lên Công ty vàng bạc đá quý đổi vàng lấy tiền mặt. Qua Nokia mua 2 con N93 đời mới nhất thời bấy giờ. Tặng con chim một cái còn dặn thêm :
- bao giờ tao nháy máy, mày qua chỗ tao ăn Quất rồi chở tao đi nữa nhá!
Chim lặng lẽ gật đầu rồi thở dài. Nghĩ thầm, bố mày mà là người bố mày mua cả cái vườn Quất Quảng bá chứ tội gì cho mày hưởng lợi. Đoạn bay đi đâu không rõ.
Tin Đôn được chim thần giúp đỡ, nay giàu có hơn cả Bill Gates nhanh chóng lan đến tai của Tơn. Hắn tức lắm. Rắp tâm lừa Đôn thêm quả nữa mới đành lòng...

Một ngày nọ ... hình như là Chủ Nhật hay sao đó, thằng Tơn qua chỗ nhà Đôn. Chả vòng vo gì cả hắn vào thẳng vấn đề giọng ngọt như mía:
-chú Đôn này, lâu nay anh cứ canh cánh trong lòng chuyện đối xử tệ bạc với chú. Nay, anh cũng có tuổi rồi, chỉ thích vui thú điền viên. Anh dành lại cho chú tất cả, chú về chăm nom bàn thở tổ tiên hộ anh. Còn anh ra đây sống nốt quãng đời còn lại.

Đôn nghe và ngẫm nghĩ:
- Nó nói nghe cũng ngọt. Dù gì thì nó cũng thích cây Quất của mình, cho nó thì chả mất đi đâu, mình giàu phết rồi, bây giờ có thêm mấy cái Vila sống đến già cũng chẳng hết tiền. Còn ở đây với cây Quất, nhỡ con chim dở hơi không đến nữa thì cũng thế.

Xong xuôi , Đôn gật đầu đồng ý.

Tơn mừng nhảy cẫng lên, va cái độp vào cái đèn hoa kỳ, dầu tưới xuống, bắt lửa, đầu cháy không còn một cọng tóc. Nhưng vẫn cười hớn hở, lấy con Mobiado Prof EM gọi ngay Thành Hưng chuyển đồ đến ở luôn. Càng tiện, chuyến về thì thằng Đôn cũng chuyển sang nhà Tơn ở hẳn.

Nhờ xin được số Mobile của chim thần (0914509900), sáng thứ Hai Tơn gọi ngay cho chim. Vừa lúc chim đang thèm Quất, thế là bay đến. Tưởng là quen biết rồi, chim đậu xuống phát là chén quất ngay, ai ngờ thằng Tơn nó rình sẵn. Nó phang cho một phát quay cu lơ. Lúc tỉnh dậy thấy mình bị trói gô vào thành giường, chim cả kinh không hiểu chuyện gì xảy ra. Kịp lúc Tơn bước đến, hắn phì phèo điếu Vina, hất hàm nói:
- Con Chó, bây giờ tính sao?
- sao là thế nào? Đôn đâu? Mà tao là Chim chứ phải chó léo đâu!
- nó bán lại nhà cho tao rồi, mày ăn Quất phải giả vàng cho tao thì tao mới tha, hiểu chửa?
- à, chuyện nhỏ, thế thì việc dek gì mày trói tao như Lợn thế này, mai may túi ba gang tao đưa đi lấy.
- ***** phải nhắc, anh mua túi đây rồi, đi luôn.

Nói rồi hắn cởi trói cho Chim, cẩn thận leo lên lưng không quên mang theo cái balo 9 túi mới mua 60K ngoài chợ đêm.

Chim chán nản nhưng sợ nó bóp cổ mình nên cũng đưa đến đảo lần trước. Thằng Tơn nhặt đầy một túi, rồi lại găm thêm mấy cục vào người. Chim biết nhưng kệ cha nó, nói với thằng mặt dày này chỉ tổ phí nhời.

Khi quay về, phần vì nặng, phần vì đói, chim vừa bay vừa ngủ gật. Một con Vietnam Airline bay ngang qua, chim không kịp tránh, nó táng cho một phát. Cả chim lẫn Tơn rơi tòm xuống biển, chết mất xác ... nghe đâu xác hai đứa dạt vào bãi biển Phukhet của Thái Lan trong trận Sóng Thần vừa rồi ...

Còn Đôn đã sống một cuộc đời vương giả từ đó ... Chỉ tiếc, vì nhiều tiền, hắn đâm ra chơi bời nghiện ngập. Sau chết vì dùng quá liều thuốc lắc. Nên bằng chứng về chuyện này không ai confirm hộ nữa .


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những người sống quanh tôi: lana




--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Wednesday, October 11, 2006

TAM QUỐC NGOẠI TRUYỆN



Truyện 1:
Lại nói đến Lữ BỐ, Trương Liêu cùng chư tướng bị Tào Tháo bắt trói. Tháo sai chém hết còn BỐ và Liêu thì Tháo tiếc nhân tài nên có ý thu nhận. Tháo bèn bảo Tuân Húc kiểm tra xem Bố và Liêu có đáng được thu nhận ko hay chém nốt cho có bầu bạn. BỐ nghe xong mừng lắm bèn bảo Liêu : Trước giờ ta chỉ biết giết người để giành gái nào biết thi trắc nghiệm nó thế nào đâu, ngươi vào trước đi cố gắng thi tốt rồi ném phao cho ta.
Để đền đáp ơn tri ngộ của Bố, Liêu rất run nhưng vẫn vào thi..vào phòng thi đã thấy Tuân Húc , Tào Tháo và đao phủ với mã tấu sáng loáng đứng trong.
Tuân Húc nói : ta chỉ hỏi 3 câu, nếu mi trả lời mà Tào đại nhân ưng ý thì ngươi sẽ được đầu quân dưới trướng.
Liêu : dạ...dạ....bẩm cụ cứ nói
HÚC : Nếu ngươi gặp kẻ thù của Tào đại nhân thì ngươi làm gì ??
Liêu : Tôi sẽ chém nó chết ngay
Húc và Tháo gật gù..
Húc : Nếu ngươi gặp Hán đế thì sao ???
Liêu : Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
Húc : nếu Tào đại nhân sai ngươi ra sa trường thì sao
Liêu : tôi sẽ nói : Vâng thưa ngài
Tháo ưng lắm bèn truyền lệnh cởi trói và thu nhân Liêu.
Liêu mừng húm đi ra nhắc khéo cho LB : Ngài chỉ cần nhớ đáp án là 3 câu này
+ Tôi sẽ chém nó chết ngay
+ Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
+ Vâng thưa ngài
Bố lẩm bẩm học thuộc lòng rồi run rẩy bước vào
Húc hỏi : Nếu ngươi gặp Hán đế thì ngươi làm gì
Bố : Tôi sẽ chém chết nó ngay
Tháo Tái mặt, Húc bèn hỏi tiếp : Nếu ngươi gặp kẻ thù của Tào đại nhân ngươi sẽ làm gì???
Bố : Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
Đến lúc này thì Tháo ko nhịn được nữa bèn đập bàn và quát : Mày trêu ngươi tao đấy hả, thích chết ko thằng chó??
Bố : Vâng , thưa ngài
............................


Truyện 2 :
Lại nói về Khổng Minh và Tư mã Ý ( suốt ngày lại nói....)
Trong một lần ngồi đàm đạo về binh pháp, đạo dùng người, việc nước Nam Man ra nhập WTO...Khổng Minh mới nói với Tư Mã Ý.
Chiến tranh bây giờ không chỉ phụ thuộc vào mưu kế quân sư, sĩ khí, thiên địa nhân mà còn phụ thuộc rất nhiều vào cuộc đấu trí giữa những người trực tiếp cầm quân là các tướng. Chính vì thế tôi chỉ chọn các tướng thông minh cho xung trận thôi.
- TMY : nhưng làm sao đại ca biết thằng nào thông minh
- KM : tôi có bài trắc nghiệm, vừa lúc đó thì Quan Zu đi qua, Khổng Minh liền gọi vào vào hỏi.
Quan Zu nè ai là con ruột của Bố mẹ của Quan tướng quân mà ko phải anh chị em ruột với Quan tướng quân
Quan Zu ngẫm nghĩ 1 chút rồi trả lời : đó chính là tôi Mr Quan Zu.
Khổng Minh cười khà rồi quay sang TMY nói : ông thấy chưa...
TMY phục lắm bèn về áp dụng thử vào quân Ngụy, vừa lúc thấy Hứa Chử đi vào TMY bèn hỏi : Công tử nhà họ Hứa cho ta hỏi ai là con ruột của phụ huynh công tử mà ko phải anh chị em ruột công tử??
HC vò đầu bứt tai suy nghĩ rồi nói để tôi luyện quân xong sẽ trả lời ông.
Trong lúc về trại HC nghĩ có lẽ mình thử hỏi thằng Trương Liêu xem sao, nó rất láu cá.
HC : Liêu nè ai là con của father and mother Liêu mà ko phải brother hay sister của you?
TL ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói : It's Me!!! Trương Liêu.
HC vui lắm lật đật chạy đến chỗ TMY rồi nói : Tối biết ai là con ruột của bố mẹ tôi mà ko phải anh chị em tôi rồi. Đó là Trương Liêu!!!
TMY vò đầu bứt tai : Cậu đúng là thằng đầu óc bã đậu..đó là Quan Zu!!!

Truyện 3 :
Lại nói về Đổng Công.
Một hôm Đổng Công đến gặp Hoa Đà tiên sinh và nói: ta cần ngươi tư vấn về sức khỏe cho ta
Hoa Đà : ok Sir
ĐC : ngươi cũng biết đó ta có con Bồ là Điêu Thuyền xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ. Một lần ta đi săn về thì thấy Bồ của ta đang nằm cùng Bố của ta (ý nói Lữ Bố của ta) . Ta giận lắm đinh rút gươm chém chết cả 2 đứa nó nhưng vì Điêu Thuyền quá xinh đẹp nên ta ko nỡ cuối cùng 3 người ngồi uống trà nói chuyện rồi ta bỏ qua.
HĐ :.......
ĐC : Lần 2 ta đi bàn việc quân về lại thấy Bồ nằm với Bố ta đinh giết nhưng vì Bồ quá đẹp nên ta ko nỡ rồi 3 ta lại ngồi uống trà và ta lại bỏ qua.
HĐ :.....................
ĐC : lần 3 ta đi họp về lại gặp Bồ nhưng Bồ nằm với Trương Liêu ta đinh giết nhưng Bồ quá đẹp nên lại uống trà nói chuyện rồi bỏ qua
HĐ : ......................................
ĐT : Lần thứ 4, lần thứ 5 Bồ nằm với Lý, Quách nhưng vì Bồ đẹp quá..nên lai uống trà nói chuyện với Lý, Quách rồi bỏ qua.
HĐ ko nhịn được nữa bèn hỏi : thế rốt cuộc ông cần ask tôi về cái rì????
ĐT : ah ta muốn hỏi với tuổi của ta mà uống trà nhiều thế có bị làm sao ko??
HĐ xỉu.
.............................

Truyện 4:
Lại nói về Tháo..
Một hôm Hứa Chử đi qua doanh trại thấy Tháo đang ngồi buồn bực cạnh 3 vò rượu.
Chử bèn hỏi : có việc gì mà chủ tướng buồn vậy, lại trượt lô a`??
Tháo tu ực 1 hơi hết 1 vò rượu rồi nói : ta vừa phát hiện 1 tin động trời thằng Tào Thực con ta là GAY...
Hứa Chử gần xỉu hét lên : Hết hồn chim én...
Tháo vác vò thứ 2 uống 1 hơi rồi nói tiếp : ta còn phát hiện thêm 1 tin kinh dị nữa là thằng Tào Chương cũng là Gay nốt
Hứa Chử : i don't belive in my tai....
Tháo vác vò thứ 3 lên tu nốt rồi lại nói : 1 tin vãi hàng nữa là thằng Tào phi cũng là Gay luôn......................
Hứa Chử ko bình tĩnh nổi gào lên : Trời ơi thế nhà Tào đại nhân ko có ai thích đàn bà cả sao?????????
Tháo chậm rãi trả lời : Cóa chứ , Vợ ta...
Chử: Xỉu...
.................................................. ...

Truyện 5 :
Lại nói về 3 nước Ngô, Thục, Ngụy
1 hôm Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyên cùng chư tướng và thân bằng cố hữu họp hội nghị G3 và ăn búp phê trên 1 chiến thuyền to và đẹp nhất nước NGÔ..
Buổi tiệc đang vui vẻ thì trời nổi giông bão....1 tướng chạy vào bẩm báo :
thưa tam Vương : gió giật cấp 12, tầm nhìn xa trên 10 kilomet... tàu đâm vào đá ngầm sắp chìm...để chống chọi chờ tiếp viện thì phải vứt bớt đồ đạc cho tàu nhẹ bớt.
vừa nghe xong Tháo sai Chử vứt sạch vàng bạc mạng theo xuống biển trước ánh mắt thèm thuồng của mọi người..
Tháo bèn nói : yên tâm nước Ngụy còn nhiều vàng bạc lắm
Tháo chưa dứt lời thì Quyền đã sai vệ sĩ đem vứt hết thê thiếp đẹp hơn hoa hậu của Quyền xuống biển trong ánh mắt kinh hãi của quan khách.
Quyền cười nói : yên tâm nước NGÔ gái đẹp còn nhiều lắm..
Bị chưa kịp nói gì thì Phi đã bước tới ném Tháo và Quyền xuống nước rồi nói : Yên tâm nước Thục còn nhiều thằng bốc phét lắm .......


Truyện 6:
Lại nói về Điêu Thuyền
Trong lúc Đổng Công đi đánh giặc mà Lữ Bố lai đang ở ngoài sa trường...ĐT cảm thấy khó ở trong người bèn cho mời Hoa Đà vào khám bệnh (nghe nói cha này là môn đệ của Kỳ Đà)
Hoa Đà sau khi khám bệnh bèn nói: bệnh này nhẹ thôi chỉ là đầy bụng thông thường ko phải HIV đâu thưa hoa hậu..chỉ cần châm cứu vào rốn là khỏi ngay.
ĐT nghe nói bèn cởi xiêm y nằm xuống để HĐ châm cứu.
Khi HĐ bắt đầu chữa bệnh thì thấy ĐT la lên : oái , chỗ đó có phải là rốn đâu?
HĐ vội vàng đáp: thì cái này cũng có phải kim châm cứu đâu.!!!
........................

Truyện 7:
Lại nói về Hoa Đà..
Tương truyền lúc Khổng Minh biết mình không thoát khỏi mệnh trời bèn gọi vợ vào và nói..
Phu nhân ơi ta sắp đi ma teo rồi (chết <--từ điển LẠc việt). ta muốn mặn nồng với nàng lần cuối. Phu nhân lão Khổng bèn đến cầu khóc HĐ giúp đỡ. Cảm thương cho đôi vợ chồng già còn thích chống bỏi , HĐ bèn cho vợ KM 1 toa thuốc gia truyền liều cao đánh vần tiếng việt là vi-a-gờ-ra. Sáng hôm sau HĐ vừa dậy đã thấy phu nhân lão Khổng đứng trước cổng. HĐ : toa thuốc của ta có đáp ứng được yêu cầu của Khổng thừa tướng ko? wife of KM : cám ơn ngài, nhờ có ngài mà đêm qua chúng tôi đã được trở lại thời trai trẻ, ông nhà đã ra đi trong sung sướng và thanh thản. HĐ : Vậy chẳng hay phu nhân đến đây sớm có việc gi`? wife of KM : dạ ta đến xin thuốc giải để người ta còn đóng được nắp quan tài Hoa đà.........................
Truyện 8 :

Lại nói về Đổng Công,
Một hôm Đổng Công đến gặp Hoa Đà và hỏi: Nè HĐ vợ ta là Điêu Thuyền dạo này liên tục ngoại tình với bọn BỐ, Liêu, Quách, Lý....
HĐ luống cuống ngắt lời :dạ vấn đề đó thì Đổng thừa tướng nên gặp bác sỹ tâm lý bênh viện Việt Đức chứ thần chỉ chuyên Phụ khoa thôi..
ĐC ngắt lời : ko cái ta cần hỏi là về những cái sừng, liệu đến giờ ta chưa mọc sừng có phải do ta thiếu canxi hay ko?? HĐ ................................

Truyện 9:
Lại nói về Trương Phi ,
Linh hồn Trương Phi chết bay đến quỉ môn quan thì gặp Diêm Vương Diêm Vương bèn nói : Phi ! khi xưa ngươi làm nhiều điều ác, giết người cướp của cho vay nặng lãi... ko thiếu điều gì nhưng theo luật nếu ngươi kể được ra 1 việc làm dũng cảm thì tao cho mày lên thiên đường....
TP đáp : Dạ có 1 lần con đứng giữa trăm vạn quân Tào trong tay ko một tấc sắt nhưng vẫn dám hô Lưu bị muôn năm!
DV : kinh thế cơ ah, thế việc đó xẩy ra lâu chưa >???
TP : Dạ mới vừa nãy thưa ngài
...................................

Truyện 10:
Lại nói về Lưu Bị
Một hôm Lưu Bị gọi Khổng Gia Cát Ngọa Long Lượng Minh (viết tắt là Khổng Minh) vào hầu và nói
Ta nghe nói khi xưa ngoài tài buôn nước bọt ngươi cũng là người trên thông thiên tai dưới tường địa lôi phải ko?
Khổng minh nghĩ thầm : mie, thông thiên văn tường địa lý mà nói thành như đúng là ngu mà còn bày đặt chơi chữ..
KM : Dạ thần cũng biết chút ít về tướng số đại vương cần xem gì thì đưa tay đây..
LB : Ta có cần coi bói đâu chẳng là gần đây ta liên tục gặp ác mộng...
KM vội vàng bấm đốt tay xem giờ và nói : Đại vương mơ gì nói nhanh để thần còn chay ra báo lô ko hết giờ mất...
LB căm lắm nhưng vân kể : Gần đây ta liên tục mơ thấy ta ở trên bãi biển cạnh Tiểu Kiểu, Đại Kiều, Điêu Thuyền tất cả đều ko có một mảnh vải che thân trên người...
KM : Lạy hồn, thế mà là ác mộng đại vương phải tu được 7 cái đức ( thất đức) mới gặp đc ác mộng như thế, sướng thế còn khóc cái nỗi giề..
LB : nhưng trong mơ ta lại là Mi phu nhân mới nhục chứ....
KM xỉu....................

Truyện 11 :
Lại nói về Trương Phi
Triệu Vân thấy TP đầu tóc rũ rượi ngồi cạnh cốc rượu ngần ngừ chưa uống..Vân bèn nhảy vèo tới cầm cốc rượu ực 1 hơi...chợt thấy Phi khóc rống lên nước mắt dàn dụa.
Vân : tao đùa tí mà mày đã khóc như Lưu Bị chết ý...tao đền chai XO được chưa?
Phi : không phải hôm nay là 1 ngày quá khủng khiếp với tao, đêm qua đánh tá tả bị thằng Siêu vặt sạch, sáng dậy đi làm muộn bị lão Khổng chửi ầm ĩ rồi giáng chức, lủi thủi nhục nhã sách tư trang ra về thì bị thằng nào đá mẹ nó mất con ngựa mặc dù đã khóa cổ và khóa chân. Mượn được con ngựa tàu phóng như bay về nhà thì phát hiện rơi mẹ hết giấy tờ tùy thân, chưa hết bước vào nhà thì thấy vợ tao đang nằm cùng Quan Zu. Và điều kinh khủng nhất là khi tao định kết thúc cuộc đời tao thì mày lại đến và uống sạch cốc rượu độc đó...
Vân xỉu...............

Truyện 12:
Lại nói về Quan Zu..
Quan Zu oai chấn thiên hạ nhưng lại mắc bệnh nói lắp kinh niên..cũng có thể do trước khi nổi tiếng Zu là phát thanh viên của phường nên mắc bệnh nghề nghiêp.
Đỉnh điểm của bi kịch xảy ra ở Hoa Dung..Trận đó Tháo thân tàn ma dại lê lết đến Hoa Dung..Quan Zu nhảy ra như 1 chiến tướng nhà trời hét lên :
- Hỡ....iiiiii...hỡi...quân...quân...quân.... .tào...tào....tào....ooo
Quân Tào ( gồm cả Tào Tháo ) :.............
QZ : T...a..a....là...là...là....Qua..n..n..Zu..zu.. zu....đây....đây ....đây.....Giờ....giờ....chết......chết ....ch...ê..t....của....của...các...ngươi. ..ngươi....đã....đến....đến...
Nói xong Zu cầm Thanh Long Phóng nặng 8 lạng 2 lao đến (có sử nói là Thanh Long Đao 82 cân!!!)
QZ : ỦA...ủa...tào....tào....tháo....tháo....đ âu???
Quân QZ : Dạ đợi bố nói xong thì chung nó đã té mẹ nó mất từ lầu rồi ạ!
QZ tái mặt, về nhà thì bị LB, KM chửi bới bạn bè xa lánh..nói chung là gia đình ruồng bỏ.,tiểu khu nhòm ngó...Đảng nghi ngờ nhân dân theo dõi...
QZ đến gặp Hoa đà nhờ chữa căn bệnh dog mother này ( tạm dịch là chó má)
HĐ khám xong nói : bệnh của ngài do " cái đó" của ngài quá to kéo dây thanh đới nên sinh ra bệnh echo ( tạm dịch là nói lắp)
Muốn chữa phải kiếm ai có cái nhỏ hơn đổi cho ngài thì hết bệnh..
QZ đồng ý và HĐ đã chữa khỏi, từ đó Zu nói năng trơn tru chiến trường lừng lẫy nhưng tình trường lại gọi Bọn Phi, Vân = cụ..
Được 1 thời gian Zu quay lai bao HĐ , ta nói năng ngon lành địch sợ chết khiếp??? nhưng ko dọa được đàn bà nữa cay quá..hay ngươi tìm người lúc trước đổi lại cái hàng khủng đó cho ta đi...
HĐ : điều....điều ...đó....đó..là..la...ko..ko..thể..được ...đươc.
.................................................. .

Truyện 13 :
Lại nói về Không minh, triệu Vân, Quan Zu ..
Bè lũ 3 thằng cải trang sang do thám Đông Ngô để tiện bề móc lốp...thế nào Lão Khổng cùng 2 tướng lại mò nhầm vào hậu cung của Quyền. Gái đẹp vô số, vốn sẵn tính mê gái 3 tên lập tức trổ tài hươu vượn. Không ngờ đây chính là cái bẫy của Tôn Quyền. Sau khi bắt trói 3 tên thì Tôn Quyền nói :
Bọn ngu độn các ngươi chưa đủ trình mà bày đặt móc lốp..đã thế còn ghẹo hàng của ta..Ta sẽ cho các phi tử của ta giết các ngươi theo cái cách mà các ngươi đã giết giăc..
TQ hỏi TV : who is u name?? ( tạm dịch mày là thằng nào?)
TV : Đi không thay tên ngồi không đổi họ, my name is Vân..ngọn giáo của ta đã đâm chết bao nhiêu thằng noob nước Ngô...
TQ : Good, các phi tần đâu lấy giáo đâm nát "cái đó" của thằng VÂN cho ta.
Đến lượt TQ hỏi Vũ : Who are you?? (tự dịch đi...)
Vũ hiên ngang : Tao là Quan zu number one đây, ngọn đao của ta đã kill biết bao tướng sĩ của người..
TQ : very good, các phi tần đâu lấy đao chém nát "cái đó" của Zu cho ta
Còn lai Khổng Minh , TQ ask : Ngươi là ai...?
KM cười lớn và đáp : Ta là KM nhưng ta là thằng bán kẹo Mút...(hahhhhh KM có khác, khôn vãi...)
TQ: ..................................

Truyện 14 :
Lại nói về Lưu Bị, Khổng Minh, Bàng Thống.
Một hôm LB, KM, BT buồn rầu ngồi nói chuyện với nhau.
LB : chán quá con vợ tao nó ngoại tình với thằng VÂn
KM, BT : sao công chúa ý lộn chúa công lại biết??
LB : Vì 1 hôm tao về nhà tao thấy dưới gầm giường vợ tao có cái Giáo rất đẹp..
KM : hic, thế thì Vợ thần thì lòng thòng cùng thằng Râu èn hàm ngái mày ùm Trương Phi rồi( nói lái thành Râu hùm hàm én mày ngài..)
LB, BT : ủa sao ngươi biết???
KM : vì tôi thấy dưới giường vợ tôi có thanh bát xà mâu..
BT vội nói : Vậy thì chắc chắn Vợ tao đang ngoại tình với con ngựa xích thố rồi..
KM, LB : oh my God, why u know???
BT : Bởi vì lúc nãy tao về nhà tao thấy thằng Quan Zu dưới gầm giường

Truyện 15 :
Lại nói về Lữ Bố
Lữ Bố sau khi bị chém lên thiên đường gặp thượng đế, thượng đế bèn dẫn Lữ Bố đi chọn phòng. Ở đây mỗi phòng đều có 1 chiếc đồng hồ nhưng cái thì quay chậm rì cái thò quay tít thò lò như lắp mô tơ vào đít. Bố hỏi : thưa ngài sao phong nào cũng có đồng hồ mà lại không lắp điều hòa..??
Thượng đế : oh sít, ăn mày còn đòi xôi gấc..chẳng lẻ tao cho mày ra ngủ ở nhà chờ xe buýt bây giờ..
LB nghĩ thầm tao mà có thiên phương họa kích ở đây thì tao cho mày chầu trời ngay!!!???
LB đáp : dạ con không dám nhưng sao có phòng đồng hồ chạy nhanh như ăn cắp mà có phòng đồng hồ lai chạy chậm như công an???
TĐ : ah, nhanh chậm của đồng hồ phụ thuộc vào độ ngoại tình của vợ hay chồng của người ở phòng đó..
Sau khi vừa nhận phòng đã thấy LB gọi với TĐ : thưa ngài làm ơn cho con cốc trà đá và điếu vina ý lộn ngài tắt dùm con cái quạt trần nó quay vù vù làm con cold(lạnh) quá.
TĐ : Đâu có đó là chiếc đồng hồ của con Điêu thuyền vợ mày đấy chứ...!!!


Truyện 16 :
Lại nói về Điêu Thuyền
Một hôm Điêu Thuyền đến gặp Hoa Đà kể kể rằng ĐT có vấn đề về chuyện gối chăn....Sau khi tư vấn nhiều vần đề kể cả về vi-a-gờ-ra mà vẫn chưa biết nguyên nhân gây sóng gió trong đời sống vợ chồng của ĐT và Đổng Công...
HĐ bèn hỏi : Thế cô có bao giờ nhìn mặt chồng trong lúc sinh hoạt chưa???
ĐT : ah có, tôi đã nhìn 1 lần...
HD : Thế lúc đó mặt Đổng Công thế nào...
ĐT : Trông Đổng Công cực kì giận dữ...
HĐ : Giận dữ à...
Cảm thấy đã đánh hơi được vấn đề HD nói tiếp ..
HĐ : Chà thú vị đây..chúng ta cần làm rõ thêm vấn đề này..cô bảo cô chỉ nhìn mặt Đổng Công trong lúc đang sinh hoạt duy nhất 1 lần..điều đó hơi bất thường..đã thế mặt Đổng Công còn rất giận dữ nữa...vậy tình huống đó xẩy ra như thế nao???
ĐT : ah, Đổng Công lúc đó đang nhìn qua của sổ về phía tôi và Lữ Bố....


Truyện 18 :
Lại nói về Lữ Bố
Lữ Bố là chiến thần vô địch đi đến đâu là quân địch thất kinh bát đảo tới đó, tuy vậy LB cũng là con người yêu súc vật, gái đẹp, mẹ già nói chung là yêu tùm lum..
Một lần LB đi chinh phạt ngoài biên ải bèn dặn dò Lý Nho : mày ở nhà chỉ có lô đề cờ bạc...nay ta đi chiến đấu thì ngươi ở nhà lo lắng dùm cho gia đình và gia súc của ta nghe chưa..1 tháng lên thông báo 1 lần tình hình giá vàng giá đô và mọi việc ở nhà cho ta đấy..
1 tháng sau Lý Nho lên gặp LB và nói : xin lỗi Bố nhưng con chó yêu của ngài die rồi..
LB : hả..tao đã bảo mày chăm sóc chu đáo cho nó cơ mà..
LN : Dạ Hoa Đà bảo nó chết vì rối loạn tiêu hóa do ăn quá nhiều..
LB : Hả..hả tao bảo mày cho nó ăn theo khẩu phần khoa học cơ mà (???)
LN : vâng thưa Bố, nhưng do con Xích thố chết nên 1 lần nó mò sang máng ăn của Ngựa...
LB : Cái giiiiiiiiiiiiiiiiiiii.....mày nói sao..con Xích Thố của tao chếttttttttttttttt?
LN : Vâng do chuồng ngựa bị cháy nên....
LB :Cái giiiiiiiiiiii, làm sao mà chuồng ngựa cháy hả thằng ngu???
LN : Dạ, do lâu đài của Ngài cháy nên bắt lửa sang chuồng ngựa...
LB : oh, NO, what u say (mày nói cái gì?) Lâu đài của tao cháy.....???
LN : Vâng do nến thắp quan tài của mẹ ngài bắt lửa vào rèm cửa nên lâu đài cháy a.....
LB : Trời...quan tài.....mẹ tao....??? nói lại coi me tao làm sao ha???
LN : Mẹ Bố chết do bị nhồi máu cơ tim ạ, Bà bị sock khi thấy vợ ngài là Điêu Thuyền bỏ nhà theo thằng Trương Liêu...
LB Xỉu.............................


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

LOVE IN MEMORY


"Anh có yêu em không?" "Có". "Yêu như thế nào?" Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: "Thì... cũng như mọi người yêu nhau". Vân đỏng đảnh: "Ứ, ứ cần anh nói thế. Phải cụ thể hơn cơ". Duy dụi tắt điếu thuốc lá, cố nén tiếng thở dài, giọng nói đã có phần khang khác: "Em vẫn bảo tình yêu là một khái niệm trừu tượng cơ mà". Cũng may Vân đã chịu ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn cả vạt đồi thoai thoải tím ngắt sim mua. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt - Duy nghĩ, nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ nằm xoài ra thoải mái, nhìn trời qua những kẽ lá và nghĩ mông lung. Duy chợt thấy buồn cười, có ai như anh không, ước có một mình trong lúc ngồi cạnh người yêu. Duy thấy vai mình nặng trĩu, dường như Vân đã ngủ. Anh đỡ mái đầu Vân ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt cô. Phải thừa nhận là Vân giống Linh, giống như hai chị em ruột mặc dù họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến Linh, Duy vẫn thấy lòng mình se thắt, dù đã 6 năm rồi... Cũng rèm mi hoe hoe vàng cong vút (chứ không phải mi đen) khiến cho đôi mắt có vẻ gì là lạ, đầy ấn tượng. Cũng nốt ruồi son ngay trên cánh môi (nhỏng nốt ruồi của Linh nằm chếch về bên trái, bướng bỉnh và tinh nghịch hơn), cũng đôi má bầu bầu, mái tóc ngang lưng, càng nhìn càng thấy giống. Bỗng Vân cựa quậy rồi mở mắt: "Sao nhìn em lạ vậy? Cứ như nghi ngờ điều gì ấy". Hình ảnh Linh vụt biến mất, chỉ còn lại là Vân. Duy lắc đầu, âu yếm vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà trên trán người yêu, kỳ thực để cho Vân nhắm mắt, thôi quấy rầy anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ mèm.

Ừ nhỉ, tại sao những kỳ nghỉ ngơi lại cứ gắn với mùa hè. Mà tại sao bao nhiêu năm rồi anh vẫn giữ thói quen đến những vùng đồi núi? Nó nhắc anh, bắt anh phải nghĩ về Linh nhiều hơn - cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở. Ngày ấy, Linh cũng yêu hoa sim tím vô cùng. Không, em yêu tất cả các loại hoa màu tím thì đúng hơn. Hai đứa bằng tuổi nhau, tròn hai mươi. Trong nụ hôn đầu choáng váng và run rẩy đến nghẹt thở, Duy hỏi nhỏ: "Gọi Duy là anh nhé?" Linh xấu hổ, cắn vào cằm anh thật đau. Yêu nhau đến độ tưởng như chết được vì nhau, Linh vẫn không thay đổi cách xưng hô: "Duy ơi, Linh nhớ Duy kinh khủng". "Duy ơi! Khăn len Linh đan cho Duy này". "Duy ơi, muốn ốm không đấy, trời mưa thế này mà dám đi đầu trần". Mới đầu Duy còn cự nự, cứ đòi Linh gọi là anh, Linh chỉ cười: "Khi nào mình... cưới nhau, Linh sẽ gọi Duy là anh, chịu không?" Duy chịu thua trước nụ cười thiên thần ấy để ôm ghì Linh trong vòng tay cuồng nhiệt của mình...

Chiều nắng nhạt dần và gió lồng lộng. Vân tung tăng đi trước Duy, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngắt vài bông hoa dại. Tóc Vân bay xấp xoã, đáng yêu hệt như hôm anh gặp Vân lần đầu. Duy chạy tới, bịt mắt Vân, cắt ngang tiếng cười khanh khách của người yêu bằng một nụ hôn dài "Anh yêu em, biết không hả công chúa?" Vân buông ngay nắm hoa dại, vòng tay qua cổ anh, đắm đuối: "Đừng làm em phát điên lên vì anh nữa"... Duy dìu người yêu đi chầm chậm. Lạ thay, bên Vân, anh vẫn không thôi nghĩ về Linh, dù anh yêu Vân thực sự, dù Linh đã thuộc về quá khứ xót xa...

...Linh chưa kịp bước sang tuổi 21, chưa kịp cùng anh thổi nến trong ngày sinh. Duy vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Linh thích quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi mới. Linh áp đầu vào ngực Duy, thầm thì: "Linh chỉ thích có Duy thôi, thật đấy". Vậy mà Linh... Đó là một ngày chủ nhật đường phố đông nghẹt đã cướp đi Linh của anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ. Cô bạn chơi thân với Linh thổn thức: "Nó bảo... nó bảo sáng nay đi chọn mua tặng anh một chiếc cavat thật đẹp". Duy không tin vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện như một gã tâm thần. Người ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho anh vào với Linh khi Linh không còn biết cười, biết nói, biết nhìn anh... Anh đã gào lên nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt vọng tột cùng...

"Anh xem em mặc áo dài màu này có hợp không?" Duy nhìn Vân đang xoay người trước gương, gật gù "Đẹp lắm cưng ạ! Mà với anh, em mặc màu gì cũng đẹp". Vân quay lại, âu yếm sửa cổ áo cho Duy rồi la lên: "Sao anh không đeo cavat vào. Trời ạ! Mặc complê đi dự đám cưới mà thiếu cavat". Duy thành thật: "Anh chẳng có cái nào đâu". Vân ấn anh ngồi xuống ghế, với tay lấy chìa khoá xe "Để em đi mua cho anh". Mặt Duy thoắt tái nhợt, tim anh nhói lên như có vật nhọn nào vừa đâm trúng "Vân, đừng, kệ anh". Vân hốt hoảng nhào đến. Lát sau, Duy trở lại bình thường, lúng túng giải thích: "Anh hơi đau đầu. Nhưng anh không dùng cavat đâu". Vân dằn dỗi "Nhưng mà tại sao mới được chứ. Sao anh gàn thế? Hay anh không khiến em thì tự anh đi mua cũng được. ừ, mà chưa bao giờ em thấy anh dùng cavat". Đơn giản thế mà cũng giận nhau. Vân đùng đùng bỏ về, không đi đám cưới sau một điệp khúc câu hỏi "Tại sao" mà Duy chẳng thể trả lời. Từ ngày Linh mất, Duy không bao giờ dùng cavat. Anh cứ có cảm tưởng cổ mình bị thít chặt lại khi nghĩ đến nguyên nhân cướp mất Linh của anh. Chiếc cavat Linh mua ngày ấy giờ nằm yên trong ngăn tủ với hàng bao kỷ vật khác: Khăn len, cuốn sổ, một mảnh mùi soa thêu...

Trong suốt thời gian yêu nhau, Linh chưa bao giờ giận Duy, kể cả những lần anh lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu anh không tới, Linh lại cuống quýt đến tìm: "Duy hư lắm đấy nhé. Linh cứ tưởng là Duy bị ốm, Linh lo cuống cả lên...". Có một đôi lần Linh dỗi, nhưng Linh có cách trừng phạt riêng, không ngúng nguẩy quay đi hay bỏ về mà sẽ mím chặt đôi môi hồng xinh xắn, ngăn cản nụ hôn của Duy. Nhưng chỉ được vài phút. Duy chưa bao giờ phải khổ sở chạy theo năn nỉ, dỗ dành Linh. Cũng chính vì thế, anh yêu Linh hơn tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại...

Không phải Vân không biết trước cô, Duy đã yêu một người con gái khác. Giá như Vân chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc kệ Duy với những gì thuộc về quá khứ, mặc kệ Duy với những kỷ niệm của riêng mình thì có lẽ Duy sẽ bớt đi những lúc đi về giữa quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ được những so sánh ngoài ý muốn. Và biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt thuở xưa ở Vân. Nhưng mọi chuyện lại không như thế. Vân đòi biết quá nhiều. Thoạt đầu chỉ là "Tên của chị ấy là gì hả anh?" và Vân xuýt xoa: "Em thích cái tên Thuỳ Linh lắm. Anh tin không, ngày nhỏ em có con bạn thân là Thuỳ Linh, bao nhiêu lần em khóc đòi bố mẹ đổi tên cho mình". Vân bảo: "Ai chẳng có những kỷ niệm. Em không hờn ghen với kỷ niệm của anh. Nhưng có điều, đừng sống mãi với kỷ niệm anh nhé". Lúc ấy nhìn Vân thật buồn và tội nghiệp. Duy cồn cào, anh thấy yêu và thương Vân thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết cảm thông, chia sẻ. Vân đã khóc khi anh kể cho cô nghe vì sao anh mất Linh... Thế nhưng tại sao anh càng cố gắng không khơi dậy kỷ niệm thì Vân càng dồn ép, buộc anh phải kể về Linh nhiều hơn. Và càng biết về Linh thì Vân càng hay giận dỗi, so bì, trách móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn "Anh có yêu em không?" và những câu hờn mát đến độc địa của Vân "Em chỉ vụng về thế thôi. Em biết, anh chẳng yêu em nhiều". Duy không biết thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Linh trong kỷ niệm như một sự cứu rỗi.

... Linh bảo: "Một ngày nào đó không còn thấy yêu Linh, Duy cứ đi yêu người khác mà Duy thích. Chỉ có điều phải thành thật mà nói lời chia tay. Đừng lừa dối Linh". Duy véo mũi Linh, mắng: "Chỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn kiếp". Mắt Linh thoáng buồn "Linh muốn thế nhưng cuộc đời thì nhiều biến động...". Duy át đi: "Giả sử Duy yêu người khác, Linh chấp nhận chia tay, thế hoá ra Linh không yêu Duy". Linh bảo: "Linh sẽ buồn, sẽ đau lắm chứ nhưng nếu Duy hạnh phúc bên người khác hơn bên Linh thì...". Tại sao Linh lại có linh cảm chẳng lành về số phận, về tình yêu như thế? Để rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu khóc trước những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi nghe bản nhạc quen thuộc một mình lẫn với tiếng mưa gõ nhịp đều đều, đều đều.

Duy lại đến tìm Vân như sau hàng bao lần giận dỗi trước đó. Thủ tục làm lành khó khăn hơn nhưng rồi cũng xong xuôi. Hai đứa lại đi dạo trong công viên. Mùa thu, hoa sữa thơm dịu dàng và quyến rũ. Những bông hoa nhỏ xíu rớt xuống nền gạch đỏ như sao sa. Tóc Vân thấp thoáng hoa sữa trắng ngà. Duy vòng tay qua thành ghế đá, mơ màng nhìn lên vòm lá. Hình như có một tiếng chim chiếp chiếp tội nghiệp đâu đây. Dường như Vân hỏi anh câu gì đó nhỏng Duy vẫn mải tìm kiếm xem tiếng chim kêu ấy ở chỗ nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thương. Thế mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang súng cao su lêu lổng khắp các khu vườn... Chợt Vân giật tay lại, ngoắt người đi, giận dỗi. Duy giật mình, ngắt khỏi những suy nghĩ lan man: "Gì thế em?" Vân quay lại, nét mặt trở nên cau có: "Em biết mà, anh không thể nào khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình-yêu-cũ-của-anh rồi phải không?" Duy thất vọng, cúi đầu không nói. Vân vẫn không tha: "Hèn gì em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời". "Em hỏi anh gì vậy? Anh im lặng cũng là một cách trả lời đấy chứ". Vân nhìn sững Duy, nghẹn ngào: "Anh không yêu em phải không. Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ đến chị Linh...". Duy cắn môi đột ngột "ừ! Anh yêu Linh và yêu Linh mãi mãi". Vân bật khóc, cầm túi xắc rồi bước đi như chạy. Duy không đuổi theo như bao lần trước đó. Anh nhìn theo cô rồi buồn buồn nghĩ: Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Vân để làm lành nữa... Ôi! Ngày xưa, Linh thường mặc áo xanh, Linh thường đi thong thả..


Music online
GỌI TÊN EM





























--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tuesday, October 10, 2006

Stay Hungry. Stay Foolish


Câu chuyện về Steve Jobs - Giám đốc điều hành của Apple Corp -

Giữa tháng 6/2005, một bài phát biểu ở lễ trao bằng tốt nghiệp của trường ĐH danh tiếng Stanford (Mỹ) đã gây chấn động lớn ở các giảng đường ĐH và được đăng tải ở các báo giáo dục và kinh doanh trên thế giới, loan rộng trên internet. Chủ nhân bài phát biểu này là ông Steve Jobs, Giám đốc điều hành của tập đoàn máy tính Apple Computer và xưởng sản xuất phim hoạt hình Pixar Animation Studio. Không hàm chứa những lời hô khẩu hiệu giáo điều, bài phát biểu của ông Jobs đơn giản là một chuỗi các tự truyện của một doanh nhân thành đạt đã trải qua một cuộc đời nhiều sóng gió và bất ngờ: bỏ học ĐH, mày mò lắp ráp máy tính, bị đuổi khỏi công ty do chính mình sáng lập để rồi cuối cùng lại quay về thống trị…

Đặc biệt hơn cả, thay vì chúc các tân cử nhân Stanford một sự nghiệp thành công, tương lai chói lọi như thường các đại biểu vẫn làm ở lễ tốt nghiệp, Jobs đã nói: “Hãy cứ đói khát và dại dột” (Stay hungry. Stay foolish”). Bởi vì chỉ có mạo hiểm, mơ ước, và sống đúng với đam mê của mình, mới có thể thật sự thành công và mãn nguyện".

1-Câu chuyện đầu tiên - “kết nối các sự kiện” :

Tôi bỏ học ở trường ĐH Reed sau sáu tháng nhưng vẫn ở lại loanh quanh đến tận 18 tháng nữa mới thực sự ra đi. Tại sao tôi lại chọn bỏ học?

Mọi thứ bắt đầu từ lúc tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một SV trẻ mới tốt nghiệp ĐH, chưa chồng. Vì thế, bà quyết định mang tôi cho làm con nuôi. Bà tin rằng nên để những người có bằng ĐH mang tôi về nuôi và đã sắp xếp sẵn mọi thủ tục cho con với 2 vợ chồng luật sư. Chẳng thể ngờ, đến lúc tôi chào đời, họ lại đổi ý muốn có con gái.

Thế là, bố mẹ tôi bây giờ, lúc đó đang trong danh sách chờ đợi, nhận được một cú điện thoại lúc nửa đêm: “Có một bé trai mới sinh chưa ai nhận. Ông bà có muốn nhận không?” Họ vui mừng đồng ý ngay. Khi mẹ đẻ mới biết bố mẹ tôi chưa bao giờ tốt nghiệp ĐH, thậm chí cha tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, bà nhất định không ký giấy cho con nuôi và chỉ nhượng bộ khi bố mẹ tôi hứa sau này sẽ cho tôi vào ĐH.

17 năm sau, tôi vào ĐH thật. Nhưng tôi lại ngu ngốc chọn một trường đắt tiền ngang với Stanford, và toàn bộ số tiền ít ỏi của bố mẹ tôi, những người lao động chân tay, đổ vào trả tiền học.

Sau sáu tháng, tôi thấy việc đầu tư như vậy thật vô nghĩa. Tôi không biết mình muốn làm gì và cũng không biết trường ĐH sẽ giúp mình như thế nào. Thế mà tôi vẫn ngồi đây, tiêu tốn những đồng tiền bố mẹ bỏ bao mồ hôi công sức cả đời mới kiếm được. Tôi quyết định bỏ học và tin rằng, mọi thứ rồi cũng được thu xếp ổn thoả. Lúc đó thật sự rất run, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng, đấy là quyết định đúng đắn nhất của đời mình. Ngay khi quyết định bỏ học, tôi đã bỏ những môn bắt buộc mà mình không thích và bắt đầu kiếm các lớp có vẻ thú vị hơn.

Tôi không được ở KTX, vì vậy tôi ngủ ở sàn nhà phòng các bạn, trả vỏ lon Coca để lấy 5 cent mua thức ăn, và đi bộ hơn 10 cây số dọc thành phố vào các ngày chủ nhật để đến ăn một bữa làm phúc hàng tuần của đền Hare Krishna. Tôi thật sự thích cuộc sống đó. Và chính những gì đã xem, nghe, thấy, khám phá bằng trí tò mò và tri giác của tuổi trẻ…lúc đó đã biến thành những kinh nghiệm quý báu cho tôi sau này.

ĐH Reed lúc đó có trường học dạy thiết kế thư pháp, có lẽ là đỉnh nhất trong cả nước. Mọi mẫu chữ trên các poster, biển hiệu… xung quanh trường đều rất được thiết kế rất đẹp.

Lúc ấy, coi như đã bỏ học và không phải học những môn bắt buộc nữa, tôi quyết định chọn lớp học về mẫu chữ mỹ thuật để tìm hiểu cung cách thiết kế. Tôi đã tìm hiểu về các mẫu chữ serif, san serif, về các khoảng cách khác nhau giữa các mẫu chữ, về các phương cách làm cho kiểu in (typography). Những kiểu cách vẽ chứ đó thật gợi cảm, tinh tế, giàu lịch sử. Chúng mê hoặc tôi từ lúc nào không hay.

Những thứ viển vông này chắc chẳng đem lại một ứng dụng thực tế nào cho cuộc đời tôi. Thế nhưng 10 năm sau, khi bắt đầu thiết kế chiếc máy tính Macintosh đầu tiên, tất cả quay trở lại. Chúng tôi đã dồn hết kiến thức của mình vào thiết kế chiếc Mac này. Đó là chiếc máy đầu tiên có kiểu chữ rất đẹp.

Nếu tôi đã không bước chân vào lớp học thiết kế chữ hồi ĐH, chiếc Mac bây giờ sẽ không bao giờ có các kiểu dáng chữ và các phông chữ có khoảng cách đều nhau như thế này. Và vì thế, có lẽ cũng chẳng máy tính cá nhân nào trên thế giới có các kiểu chữ này (vì Windows cóp hoàn toàn từ Mac). Nếu không bao giờ bỏ học, tôi đã không đi học lớp thiết kế chữ này, và các máy tính cá nhân cũng không có được những mẫu chữ tuyệt diệu hôm nay. Dĩ nhiên, khi còn ngồi ghế nhà trường, làm sao tôi có thể kết nối các sự việc theo hướng như vậy? Nhưng 10 năm sau nhìn lại, tất cả đều rất rõ ràng.

Dĩ nhiên, các bạn không thể kết nối các sự việc khi nhìn về phía trước, chỉ có thể làm như vậy khi ta nhìn lại một quãng đường. Vì vậy, các bạn phải tin tưởng rằng các hành vi, sự kiện của hiện tại có một mối liên quan nào đó đến tương lai. Bạn phải tin tưởng vào một điều gì đó - linh tính, số phận, cuộc đời, thuyết nhân quả…bất kỳ cái gì. Lối suy nghĩ này chưa bao giờ làm tôi thất vọng, và chính nó đã tạo nên tất cả những khác biệt trong cuộc đời mình.

2-Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát

Tôi đã rất may mắn khi tìm thấy điều mình thực sự yêu thích khi còn trẻ tuổi. Woz và tôi bắt đầu thiết kế máy Apple trong gara ô tô của bố mẹ tôi hồi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, và trong vòng 10 năm sau, Apple đã trưởng thành. Từ một bộ sậu chỉ có 2 người biến thành một tập đoàn trị giá 2 triệu đô la với hơn 4.000 nhân viên. Chúng tôi đã cho ra đời sản phẩm đỉnh cao nhất của mình -máy Macintosh - năm trước đó, lúc tôi mới bước sang tuổi 30.

Rồi tôi bị đuổi việc. Làm sao có thể bị đuổi việc khỏi một công ty bản thân mình sáng lập nên? Chuyện là thế này. Khi Apple mở rộng, chúng tôi thuê một người mà tôi nghĩ là rất tài năng để điều hành công ty cùng mình. Một hai năm đầu, mọi thứ đều ổn. Nhưng rồi những định hướng tương lai có điểm bất đồng, cuối cùng, chúng tôi cãi nhau. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, tôi thì ra khỏi công ty, khi 30 tuổi.

Tâm huyết của cả một thời kỳ đã tiêu tan, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Một vài tháng sau đó, không biết phải làm gì, tôi cảm thấy đã không phải với các bậc tiền bối, đã bỏ lỡ cơ hội khi nó đến tầm tay. Tôi đã gặp David Packard (chủ tịch của Tập đoàn Hewlette Packard) và Bob Noyce và cố gắng nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng mọi chuyện. Là một trường hợp thất bại mà công chúng đều biết đến, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi thung lũng nơi mình sống.

Nhưng rồi có một điều mà dần dần tôi nhận ra - tôi vẫn rất yêu những việc mình làm! Những biến đổi ở Apple đã không hề làm giảm sút niềm đam mê đó. Tôi đã bị từ chối, nhưng vẫn yêu. Vì thế, tôi quyết định làm lại.

Lúc đó, tôi không thể nhận thức được rằng, chính việc bị đuổi khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất đã diễn ra trong đời. Những gánh nặng của vinh quang được thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm khi bắt đầu lại từ đầu và không chắc chắn về mọi thứ. Tôi được tự do bước vào thời kỳ sáng tạo nhất của cuộc đời.

Trong vòng 5 năm sau đó, tôi bắt đầu một công ty tên là NeXT, một công ty khác tên Pixar, và đem lòng yêu một người phụ nữ tuyệt vời sau này đã trở thành vợ tôi.

Pixar bắt đầu sản xuất các phim hoạt hình sử dụng công nghệ máy tính đầu tiên của thế giới, bộ phim Câu chuyện đồ chơi (Toy Story), và bây giờ đã trở thành một trong những xưởng sản xuất phim hoạt hình thành công nhất thế giới.

Vật đổi sao dời, cuối cùng thì Apple lại mua lại NeXT và tôi trở về Apple, sử dụng chính những công nghệ đã phát triển ở NeXT vào phục hưng lại cho Apple. Tôi và Laurence đã cùng nhau xây dựng một gia đình đầm ấm.

Tôi tin chắc rằng, những điều kỳ diệu trên đã không xảy ra nếu tôi không bị đuổi khỏi Apple. Đó là một liều thuốc đắng, nhưng đúng là bệnh nhân cần có nó. Đôi lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.

Tôi tin rằng, điều duy nhất tiếp sức cho mình là việc tình yêu những việc mình làm. Bạn cũng vây, phải tìm thấy niềm đam mê của mình. Đối với công việc hay với người tình đều thế cả. Công việc sẽ chiếm một phần lớn cuộc sống của bạn, và cách duy nhất để thực sự toại nguyện là làm được những điều bạn nghĩ là vĩ đại nhất. Và cách duy nhất để làm được những điều vĩ đại là yêu việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy thì bạn cứ tiếp tục tìm đi. Đừng bằng lòng với sự ổn định. Giống như trong tình yêu vậy, bạn sẽ biết ngay khi bạn tìm thấy nó. Và cũng giống như trong bất kỳ mối quan hệ nào, nó sẽ chỉ tốt đẹp thêm theo năm tháng mà thôi. Bạn cứ tìm đến khi bao giờ thấy, đừng dừng lại.

3-Câu chuyện thứ ba: Cái chết

Khi 17 tuổi, tôi đọc một câu rằng: “Nếu ngày nào bạn cũng sống như thể đó là ngày tận thế của mình, đến một lúc nào đó bạn sẽ đúng”. Câu nói đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi ngày để tự hỏi mình: “Nếu hôm nay là ngày cuối của đời mình, liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình sắp làm không?” Và khi nhận ra câu trả lời là “không” ngày này qua ngày khác, tôi biết mình cần thay đổi điều gì đó.

Ghi nhớ rằng "một ngày nào đó gần thôi, mình sẽ chết đi" là một bí quyết vô cùng quan trọng giúp tôi quyết định những lựa chọn lớn trong đời.

Bởi vì hầu hết mọi thứ - những mong đợi của người khác, lòng kiêu hãnh, nỗi lo sợ xấu hổ khi thất bại - tất cả đều phù phiếm trước cái chết, để lại những gì thật sự quan trọng. Luôn nhớ rằng mình sẽ chết là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh sa vào cái bẫy suy nghĩ rằng mình không muốn mất đi cái gì đó. Ta đã hoàn toàn vô sản rồi. Chẳng có lý gì để không đi theo tiếng gọi trái tim.

Một năm trước đây, tôi bị chẩn bệnh ung thư. Tôi đi soi người lúc 7h30 sáng và phát hiện có một khối u trong tuyến tuỵ. Lúc đó, tôi còn chẳng hiểu tuyến tuỵ là gì. Bác sĩ bảo rằng chắc là một loại ung thư không chữa được, và tôi chỉ sống được 3-6 tháng nữa thôi. Bác sĩ khuyên tôi về nhà sắp xếp lại mọi công việc, có thể ngầm hiểu như thế là chuẩn bị mọi thứ trước cái chết. Có nghĩa là phải gói gọn những điều muốn nói với các con trong 10 năm tới trong vòng một vài tháng. Có nghĩa là đảm bảo mọi thứ được sắp xếp ổn thoả để cả mọi thứ đều dễ dàng suôn sẻ khi tôi ra đi.

Cả ngày hôm đó tôi nghĩ đến lời chẩn bệnh. Tối đó tôi lại ngồi khám, người ta cho đèn nội soi vào cổ họng xuống dạ dày và ruột non, lấy kim châm vào tuyến tuỵ để lấy ra một số tế bào từ khối u. Lúc đó tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi kể lại lúc đó khi các bác sĩ soi các tế bào dưới kính hiển vi họ đã bật khóc vì phát hiện ra đây là một trông số rất ít loại u ác tính có thể chữa bằng phẫu thuật. Tôi đã qua phẫu thuật và giờ thì khoẻ rồi.

Không ai muốn chết cả. Kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết ở đó. Thế mà cái chết lại là điểm đến của tất cả chúng ta. Không ai có thể trốn khỏi nó. Có lẽ đó cũng là điều hợp lẽ, bởi Cái chết là sản phẩm tuyệt vời nhất của Cuộc sống. Nó là yếu tố làm thay đổi cuộc sống. Nó gạt bỏ cái cũ và mở đường cho cái mới. Ngay bây giờ “cái mới” là các bạn, nhưng không xa nữa bạn sẽ trở thành cái cũ và bị loại bỏ. Thứ lỗi cho tôi nếu nói như thế là quá gay cấn, nhưng mà đúng như vậy đấy.

Thời gian của các bạn là có hạn, nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng rơi vào bẫy của sự độc đoán, giáo điều của người khác. Đừng để những ý kiến ồn ào xung quanh đánh chìm tiếng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy có dũng cảm để đi theo tiếng gọi của trái tim và linh tính. Chúng biết bạn thực sự muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu thôi.

Khi tôi còn trẻ, có một tuyển tập tuyệt diệu tên là Catelogue toàn trái đất, được coi như cuốn sách gối đầu giường của thế hệ chúng tôi. Một tác giả tên Stewart Brand đã viết cuốn sách này, và ông đã làm cho nó vô cùng sống động bằng những chấm phá lãng mạn của mình trong đó. Đó là những năm cuối thập kỷ 60, khi chưa có máy tính cá nhân, nên được tạo nên hoàn toàn bằng máy chữ, kéo, và máy chụp ảnh polaroid. Nó giống như một Google trên giấy vậy: rất lý tưởng, tràn đầy các công cụ hay ho và ý tưởng vĩ đại.

Steward và nhóm của ông đã cho ra đời một vài số Catelog toàn trái đất. Số cuối cùng ra vào giữa những năm 70, lúc đó tôi bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở bìa sau cuốn tuyển tập có bức ảnh một con đường ở nông thôn vào một sớm mai, cảnh vật rất thích hợp cho những người thích phiêu lưu tự đi bộ du hành. Ở dưới có dòng chữ: “Hãy cứ đói khát và dại dột” (Stay hungry. Stay foolish). Đó là lời tạm biệt của họ trước khi kết thúc. Và tôi luôn ước muốn điều đó cho bản thân. Và bây giờ, khi các bạn tốt nghiệp và bước đến những chân trời mới, tôi cũng chúc các bạn như vậy.


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------