Friday, November 10, 2006

Công viên nước - một tối cuối thu

Hà Nội mùa thu đi giữa dòng người
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai !?

Sau một giấc ngủ dài, sáng ra ngồi nhâm nhi một ly coffee rồi lên xe đi tới chỗ làm. Tiết trời cuối thu thật dễ chịu, vừa đi vừa nhẩn nha hít thở, vừa cảm nhận cái se se lạnh len lỏi vào từng ngón tay, cọng tóc. để rồi khi đến nơi làm tinh thần trở nên rất thoải mái và hưng phấn với công việc. Đang ngồi làm việc thì chiếc mobile nhấp nháy đèn led báo hiệu có cuộc gọi (mình có thói quen không để chuông khi đang làm việc vì rất sợ khi đang tập trung, khi đang nghĩ ra một cái gì đó hay ho thì tiếng chuông sẽ làm giật mình, làm ngắt quãng dòng tư duy và đương nhiên cái ý tưởng chưa định hình sẽ bị biến mất luôn). Liếc nhìn thì thấy đó là số của Mr T
- Alô chào thầy, em nghe đây.
+ Hôm nay con bé NB nó về đấy, cậu ra đón nó cùng vợ chồng tôi nhé.
- Sao lại hôm nay ạ, sáng nay em còn nói chuyện với NB kia mà, thấy cô ấy bảo mai mới về.
+ Không, nó về hôm nay và khoảng 1h30p nữa nó sẽ tới sân bay Nội Bài.
- Nhưng.... Thôi có khi thầy đưa chị đi đi, công việc còn bề bộn lắm. Em định ngày hôm nay giải quyết xong thì đi đâu mới đi.
+ Cậu xem công việc có nhất thiết phải làm trong ngày hôm nay không?
- Thực ra thì cũng không cần gấp
+ Vậy thì để đấy, đi ra ngoài cho dễ chịu một chút, với lại trên đường đi tôi cũng có vài điều muốn bàn với cậu.
- Okie, thế cũng được. Chờ em chút nhé!

Chiếc ô tô lăn bánh hướng về phía sân bay, chưa kịp đem thắc mắc của mình ra hỏi thì thầy T đã lên tiếng.
+Tôi thấy làm lạ là NB nó nhắc tôi không được nói cho cậu biết nó về, cậu và nó vẫn giữ liên lạc chứ.
- Tôi ậm ừ, "Vâng, vẫn thường xuyên"
+ Hai đứa có hay tranh luận không?
- Không ạ, chỉ hay ngồi nói chuyện vui đùa với nhau thôi chứ làm gì có prob gì đâu mà để tranh luận.
+ Không có mâu thuẫn gì sao
- Không - tuyệt nhiên không.
+ Thế thì lạ nhỉ?
- Vâng, lạ thật
Nhìn cái cách chau mày của thầy, tôi biết tôi và thầy cùng có một câu hỏi trong đầu.

Đến sân bay tôi được biết ngoài ba người chúng tôi ra vẫn còn có một người nữa ra đón NB. Đó là ba của cô bé, ông đã đến đó sớm hơn chúng tôi 30 phút. Một người đàn ông lịch thiệp, một doanh nhân thành đạt, một người cha yêu thương con hết mực. Trước đây tôi chỉ được nghe về ông qua những lời kể của NB, giờ đây đứng trước ông tôi mới hiểu tại sao cô bé này lại yêu và ngưỡng mộ cha mình đến vậy. Tôi rất thích thú khi ngồi nói chuyện với ông, ông có cách nói chuyện rất lôi cuốn và kho kiến thức về cuộc sống của ông thật đáng kinh ngạc.

Và rồi điều chúng tôi mong đợi cũng đã đến, cô bé xuất hiện, từ xa tôi đã nhìn thấy cái dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh thoăn thoắt của cô bé. Tôi đưa tay vẫy, cô bé nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy có cái gì đó ngập ngừng nơi cô bé. Chột dạ, tôi lại nhớ tới điều mà tôi băn khoăn trên suốt chuyến đi.
Cô bé chạy tới và nhảy lên choàng vào cổ ba cô. Trông cô hệt như một đứa trẻ đang ở đọ tuổi hiếu động. Tôi và vợ chồng thầy T đưa mắt nhìn nhau và cùng nhau mỉm cười trước cảnh đó. Cô bé là vậy đấy, hồn nhiên và sống động.
Sau khi ôm ba một hồi lâu, cô quay sang hỏi thăm sức khỏe của vợ chồng thầy. Cô khen cậu mình đẹp trai và có con mắt thật tinh đời khi chọn được một người như cô H làm vợ. Lời khen tự nhiên và va phút tinh nghịch khiến cho đôi vợ chồng cảm thấy rất vui vẻ.
Rốt cuộc thì cũng đến lượt mình, cô bé quay về hướng tôi (tôi đứng cách cô bé chừng 4 bước chân). Tôi đứng im lặng mỉm cười nhìn cô bé đi tới và nghĩ thầm "hãy đến đây và giải thích điều anh đang băn khoăn đi nào". Khi NB đến gần tôi nhận thấy không còn vẻ tinh nghịch trên khuôn mặt đấy nữa, thay vào đó là một khuôn mặt xúc cảm hơn rất nhiều. Cô bé tiến tới và làm cái điều mà ngay cả trong những lúc phiêu bồng nhất tôi cũng chẳng thể hình dung ra. Cô vòng tay ôm và ngả đầu vào ngực tôi. Đây là lần thứ 2 tôi bị rơi vào hoàn cảnh bất ngờ bởi vòng tay của những cô gái. Nhưng lần này thì khác, sau một hồi ngỡ ngàng tôi cũng vòng tay ôm lấy cô bé, tôi cảm thấy mình ấm áp trong vòng tay của người con gái bé bỏng này, tôi cảm thấy cô bé run rẩy trong vòng tay tôi. Tôi chợt nhận ra rằng đã lâu lắm rồi vòng tay tôi không còn là nơi chở che, đã lâu lắm rồi không còn mái đầu nào rúc vào ngực tôi tìm kiếm sự yên bình. Tôi khát khao được làm điều đó, tôi khát khao được che chở, tôi khát khao được làm bến đỗ bình yên cho một tâm hồn.
Cô bé ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt trong veo đến kì lạ : "Em định đem lại cho anh sự bất ngờ, nhưng cuối cùng sự có mặt bất ngờ của anh nơi đây chính là điều bất ngờ thú vị nhất đối với em. Cảm ơn anh nhiều "
Tôi siết chặt vòng tay một cái rồi nhè nhẹ gỡ tay cô bé ra: "Mọi người đang chờ mình kìa em" - Tôi bối rối và cô bé cũng vậy.
......
Bữa ăn tối diễn ra vui vẻ và đầm ấm; ngồi tán chuyện một hồi thì một cách rất tự nhiên 5 người chia làm 2 nhóm. Tôi, thầy thành và ba NB ngồi bàn công chuyện làm ăn, về chính sách, về cơ hội khi gia nhập WTO... NB và H ngồi xem ảnh, bình luận về thời trang, ẩm thực...
Sau bữa ăn NB đòi tôi đưa tới đường Hàn Quốc, lí do là ở bên kia cô được đọc rất nhiều về con đường "huyền thoại" này và bây giờ cô ấy muốn được trực tiếp sải bước trên con đường đó.
Okie - tôi tán thành, tôi chỉ nhớ mang máng là nó ở gần công viên nước. Thôi không sao, cứ đi đến gần đó rồi hỏi cũng được, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, những tràng cười chốc chốc lại vang lên. Cô bé thổi vào tôi một luồng sinh khí mới, trẻ trung và hồn nhiên.
Khi đến gần công viên nước tôi dừng lại hỏi đường thì được biết phải rẽ vào con đường vào công viên nước, tới đó sẽ có một con đường nhỏ dẫn đến đường Hàn Quốc. Tôi nhấn ga và rẽ xuống dốc. Khi chiếc xe vừa thả mình xuống dốc, một cảm giác bức bối bất chợt ập đến. Tôi mặc kệ cứ nhấn ga đi tiếp, nhưng rồi khi những cơn gió lạnh ù ù thổi táp vào mặt, khi không gian mênh mông hiện ra và khi đối diện với chiếc đu quay đứng sừng sững trên nèn trời. Tôi rùng mình, tất cả những hỉnh ảnh xưa ùa về như một dòng thác với sức mạnh không thể ngăn cản. Noel, áo ấm, khuôn mặt, tiếng cười, vòng tay cho em khoác, tặng quà, chơi đu quay, cùng nhau ước trên lưng chừng trời......Ôi lạy chúa, mình cảm thấy nghẹt thở khi những kỉ niệm ùa về, nó trong trắng, giản dị, ấm áp và quá đỗi ngọt ngào. Sự xúc động khi hình ảnh về tôi và em tay trong tay đi trong hạnh phúc, đi trong những rung động tình cảm đầu tiên, chân thành, nồng ấm mãnh liệt đến mức tôi cố không để bật ra tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng khóc của sự nuối tiếc. Tôi lập tức quay xe trở về, mắt cay sè vì cái thứ nước mằn mặn cứ chốc chốc lại tuôn ra.
"Anh xin lỗi, hình như anh bị trúng gió, anh thấy mệt."
NB im lặng, cô bé không hề hỏi han về sức khỏe của tôi, có lẽ cô bé biết có điều gì đó đang xảy ra. Một người như tôi, trong con mắt của cô ấy đâu dễ gì bị quật ngã bởi một cơn gió cuối thu.
Cám ơn em NB, sự im lặng của em là thứ tôi cần nhất lúc đó.

Macgo à, anh sẽ phải nói thế nào với em đây? Chúng ta ai cũng muốn làm cho người kia yên lòng về mình phải không em? Em luôn mong cho anh có được cuộc sống hạnh phúc (nhưng em đâu biết rằng hạnh phúc của anh chính là nỗi khát khao cùng em sánh bước trên đường đời), vậy anh sẽ nói em nghe về hạnh phúc để em yên lòng. Rồi một ngày nào đó, khi em có thể thấu hiểu được tình yêu chân thành mà anh dành cho em nó sâu đậm, khắc khoải, nồng nàn... đến nhường nào, anh tin rằng em sẽ cảm thông cho việc làm của anh lúc này.


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nothing gonna change my love for .... NEW ONE

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

0 Comments:

Post a Comment

<< Home