Cơn mưa đầu tiên trong năm ập đến đột ngột, nối chiều vào tối. Bãi đất của những thân cây nhỏ gầy guộc biến thành khu rừng xanh thẳm. Thỉnh thoảng, đôi mắt ngơi nghỉ cần rời khỏi màn hình PC, tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn sang bên kia đại lộ. Một trạm xe bus mới xuất hiện tháng trước. Vài xe bus hai tầng cao lênh khênh chạy qua tuyến đường này, trông như chiếc hộp toả sáng, đi như trôi, đựng trong lòng nó những con người bé nhỏ, ngồi co ro, mệt nhoài sau một ngày làm việc. Mọi thứ đang bước đi, theo đúng thứ tự của chúng, chẳng có gì trục trặc muộn phiền. Cả cuộc sống ngoài kia, cả chính tôi trong cái văn phòng tiện nghi này. Tôi hé mở một cánh cửa. Mùi mưa hằn rõ trong không khí. Vệt gió làm chóp mũi nhiễm lạnh co lại…
Mùa hè tôi làm luận văn cao học. Tôi thực tập ngay tại đây, công ty nghiên cứu thị trường quốc tế. Quản lý trực tiếp của tôi, một ông trung niên người Đức khó chịu, luôn ngờ vực các nhân viên dưới quyền đang bày trò chơi khăm hay tránh né công việc. Tôi làm cật lực, hy vọng kiếm được bản nhận xét hoàn hảo. Và nếu tốt hơn nữa, sau khi tốt nghiệp, tôi có thể về đây làm việc chính thức. Nghề nghiên cứu thị trường rất có triển vọng. Nhiều dự án mở rộng, các cơ hội huấn luyện nghiệp vụ đầy hấp dẫn với một gã mới 25 như tôi. Tôi thường ở lại công ty làm việc đến đêm, thống kê số liệu, dịch sang tiếng Anh những bản báo cáo. Thỉnh thoảng, điện thoại trên bàn rungù khẽ. Linh, bạn gái của tôi sẽ gửi lời nhắn khích lệ nhẹ nhàng, khiến nỗi mệt mỏi tan biến. Từ ngày đầu tiên quen biết, mối quan hệ giữa tôi và Linh diễn tiến êm ả. Chúng tôi vững tin cả hai là lựa chọn tốt nhất của nhau. Linh học rất giỏi, đọc nhiều sách, cách cư xử của cô tuyệt vời đến mức chẳng ai có thể tìm thấy điều gì đáng để phàn nàn. Yêu Linh và được cô yêu hình như là may mắn rất lớn mà tôi được nhận. Đều đặn buổi tối cuối tuần, chúng tôi gặp nhau, ngồi café, đi xem một bộ phim mới hoặc cùng đi nhà sách. Các ngày khác, mọi việc nói qua điện thoại. Không nên làm ảnh hưởng học hành và những dự định nghiêm túc bởi các hành động không cần thiết. Tôi phải có bằng cao học loại giỏi, đi làm tại công ty lớn, tu nghiệp nước ngoài, thăng tiến trong nghề nghiệp. Dự định của Linh là được giữ lại trường đại học làm nghiên cứu, rồi học lên cao hơn. Những bộ phim và quyển sách lãng mạn thường phức tạp tình yêu. Cuộc sống đơn giản hơn nhiều. Cũng như Linh, tôi tin chắc như vậy.
Tôi khép cửa sổ, ngồi vào bàn hoàn tất bản báo cáo dang dở. Ngẩng lên thì đã gần 9h30. Ngoài trời tối om. Mưa vẫn nặng hạt. Tôi tắt hết máy móc, đóng cửa, chạy xuống nhà. Ông bảo vệ trực đêm khuyên tôi không nên chạy xe máy. Đô thị đang xây dựng, nhiều khu vực chưa có cống thoát, nước dâng lênh láng như dòng sông. Tốt nhất là đón xe bus vào trung tâm thành phố, từ đó thật dễ dàng trở về nhà. Tôi băng qua đường. Cái ô đen mượn của ông bảo vệ cứ chực cuốn thốc theo các đợt gió mạnh. Bảng sơ đồ tuyến đường xe bus là cái hộp đèn toả sáng. Vẫn còn một chuyến cuối ngày giành cho tôi. Các ống kim loại được thiết kế thành băng ghế trạm chờ cũng ướt sũng. Thay vì thiết kế mái che tử tế, người ta lại làm một cái vòm lượn sóng bằng sắt và trồng dây hoa leo lên. Những cái lá ủ rũ ướt mưa mới thảm hại làm sao. Vậy đấy, ý tưởng đẹp đẽ lãng mạn thường chẳng ích lợi gì trong cuộc đời này. Đôi giày da của tôi óc ách nước vì đoạn đường ngập ngụa. Đành phải ngồi xuống băng ghế, tháo giày ra. Chiếc tất len sũng nước khiến ngón chân tôi tái nhợt đi. Đang loay hoay cởi luôn đôi tất, luồng sáng bất ngờ làm tôi loá mắt. Như một con vật khổng lồ có bước chạy êm ru, cái xe bus hai tầng trờ vào trạm. Đóng vội cái dù, một tay xách laptop, một tay xách đôi giày, tôi cuống cuồng nhảy lên xe, trước khi cánh cửa tự động khép lại. Vài đôi mắt nhìn bộ dạng tôi, tò mò đượm chế giễu. Tôi đi nhanh về phía cầu thang.
Tầng trên vắng lặng. ánh đèn sáng trắng loá. Tôi ngồi xuống băng ghế giữa xe. Kiểu xe bus hai tầng mới đưa vào chạy kể ra cũng thú vị. Tầm nhìn mở rộng qua các tấm kính lớn. Con đường xanh thẳm. Bên dưới, vô số xe lớn nhỏ tham gia cuộc đua bất tận. Thành phố rầm rì như một tổ ong, lấp lánh trong mưa. Cảnh vật hàng ngày tôi vẫn đi về, nhưng giờ đây từ góc nhìn khác, chúng mở ra khác lạ. Tôi tựa hẳn vào lưng ghế mềm, thở dài khoan khoái. Bỗng, phía sau tôi ai đó đang lật những trang giấy, càu nhàu nho nhỏ. Ai cũng được, miễn đừng dính dấp đến mình! Tôi định chợp mắt 20 phút cho đến khi xuống trạm. Một hơi thở phớt qua trán. Cảm giác ấm khô chạm vào cánh tay. Tôi giật mình mở choàng mắt. Ngay trước mặt tôi, một cô gái nhỏ đang cúi xuống, rất gần. Khoảng 19 tuổi, hoặc có thể ít hơn nữa, trông cô ta hết sức kỳ quặc với các lọn tóc xoăn kẹp chặt trên đỉnh đầu, vầng trán dô bướng bỉnh, nhất là đôi mắt to tướng, lấp lánh các vệt sáng nâu băn khoăn. Tôi né sang một bên, đưa tay giữ chặt cái laptop. Chỉ có Chúa mới biết được kẻ gian ẩn nấp sau bộ dạng nào.
-Anh ngủ à? – Giọng cô gái như của trẻ con.
-Không! Tôi thức. Cô thấy đấy – Tôi đáp, ngớ ngẩn chẳng kém – Việc gì vậy?
-Tiếng Đức từ hạnh phúc viết như thế nào? –Câu hỏi đột ngột.
-Frohlichkeit! – Như một cái máy, tôi trả lời.
Chìa mẩu giấy màu hồng và bút chì gắn cục gôm đầu thỏ, cô nhóc đề nghị:
-Hi, anh viết giùm em ra giấy đi!
Tôi đành hí hoáy làm theo yêu cầu của người lạ. Cầm lại mẩu giấy, cô gái chăm chú đếm chữ, cái trán dô trắng muốt cau lại.
-Sai rồi, không thể nhiều chữ như thế. Anh có biết hạnh phúc thật không?
-Tôi không biết tiếng Đức! – Tôi đáp thành thật.
-Cái từ anh viết cho em rất giống tiếng Đức mà! – Cô nhóc kêu lên phẫn nộ.
-Sếp tôi người Đức. Ông ta có quyển sách Khách hàng hạnh phúc. Và tôi đoán nó được viết như thế! – Tôi muốn chấm dứt câu chuyện để chợp mắt.
-Anh hỏi ông ấy ngay bây giờ được không? Em cần gấp, thật sự đấy! Cái từ mà em cần tìm chỉ có 5 chữ cái thôi…
-Tôi có thể hỏi giúp cô vào sáng mai, khi đến công ty. Còn bây giờ, tôi không muốn làm phiền người khác bằng các câu hỏi vớ vẩn! – Tôi trả lời lạnh nhạt.
Cô nhóc ngồi xuống cái ghế dãy bên kia, mặt buồn thiu. Cô ta đang chơi giải ô chữ trong một quyển tạp chí màu sắc sặc sỡ của nước ngoài, dành cho giới teen. Vẻ ủ dột khiến tôi thoáng động lòng.
-Thôi được, đưa tôi số handphone. Sáng mai, tôi sẽ gửi lời giải bằng tin nhắn!
Đôi mắt to tướng ngước lên. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một nụ cười như thế. Đó là một nụ cười bằng ánh sáng, dâng lên từ đáy mắt nâu trong veo, tươi tắn đầy tin cậy. Tôi và cô gái nhỏ trao đổi số điện thoại. “Em tên San!” – Cô nhóc nói, rụt rè. Tôi gật, chẳng buồn quan tâm gì thêm. Cơn ngủ đang chập chờn thì một lần nữa, ngón tay nhỏ lại chạm vào vai tôi. San chìa ra một cuộn vải tròn kẻ sọc, to bằng nắm tay.
-Gì thế? – Tôi mở mắt, làu bàu.
-Anh mang vớ chân vào đi. Nhìn kìa, anh đang đi đất. Vớ len của em dày lắm, anh sẽ không thấy khó chịu vì đôi giày ướt đâu! Giữ được chân ấm, sẽ không bị cảm.
-Cảm ơn, tôi không cần! – Tôi gạt tay cô nhóc ra, bất thần hắt hơi mạnh.
-Anh dùng đi, đừng xấu hổ. Giày em khô ráo, em không mang vớ cũng được!
Lại một cú hắt hơi nữa. Không khéo tôi ốm thật rồi. Tôi đành cầm đôi tất của San, xỏ vào chân. Đôi tất dày và ấm, nhìn thật buồn cười với hai cái tai bé xíu gắn hai bên mắt cá, càng buồn cười hơn khi người mang nó lại là tôi. Tôi ngồi im, nhìn ra ngoài đường. Dãy ghế bên kia, San ôm trước bụng cái ba-lô màu da cam, tay cầm lọ nhỏ nhốt con côn trùng gì đó, ngoẹo cổ ngủ ngon lành, tựa đầu vào kính lạnh. Tôi xuống xe bus ở trạm dừng gần nhà. Đoạn đường đi bộ, mấy cái tai gấu cứ cọ nhẹ vào hai cổ chân. San đã nhường cho tôi đôi tất, chẳng dè dặt hay nghĩ ngợi lâu la gì. Cô gái bé bỏng có cẳng chân gầy và đầu gối tròn xoe. Chiếc giày buộc dây dính đầy bùn đất. Và trò chơi đố chữ tình cờ…
*
ở văn phòng, khi nghe tôi hỏi từ hạnh phúc, sếp trả lời ngay: “Frohlichkeit!”. “Không, hình như còn một từ nào khác nữa!”. Hơi khựng lại, rồi sếp gật: “Đúng vậy, đó là gluck. Vì sao chú mày quan tâm mấy từ này?”. “Chỉ là một trò chơi đố chữ mà thôi, ông ạ!” – Tôi đáp. Ông sếp bỗng mỉm cười, khác hẳn thường ngày: “Vậy mà tôi tưởng cậu bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc”. “Có gì nghiêm trọng ư?”. Ông ta nhún vai: “ồ, nếu cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại, thì đừng nghĩ ngợi ý nghĩa của chữ hạnh phúc. Còn nếu cậu suy nghĩ, chắc chắn đó là một từ đầy nguy hiểm!”. Thật khôi hài, làm sao nguy hiểm lại ẩn náu sau một từ ngữ đơn giản?
Tôi gửi từ gluck cho San. Cô nhóc cảm ơn trả lời ngay, cùng với ký hiệu của một nụ cười. Ngày làm việc trôi qua dễ chịu. Linh gửi tin nhắn, nhắc tôi đăng ký học thêm một chương trình quản lý sắp khai giảng. Buổi chiều, mưa lất phất một lúc rồi ngớt. Bất chợt, tôi không sao tập trung vào cái phần mềm điều tra SPSS được nữa. Có một điều gì đó khác thường, ban đầu chỉ là cái chấm rất bé, rồi cứ lớn dần lên. Cuối cùng, nó định hình. Đó là gương mặt San. Không thể chịu được, tôi mở handphone, dò số của cô nhóc, gọi đi. Dù sao, tôi cũng cần trả lại cô ta đôi tất. Đó là cái cớ khả dĩ để có cuộc điện thoại bất chợt. San trả lời ngay. Không mấy rụt rè cô nhóc cho biết sau giờ học có thể gặp tôi. Giọng cô nhóc tươi vui: “Em biết công ty anh. ở đối diện một bãi đất trống. Em sẽ chờ anh ngay trạm xe bus!”.
Vẫn cái ba-lô da cam khoác sau lưng và cái lọ thủy tinh cầm khư khư trong tay, San kiên nhẫn ngồi trên băng ghế kim loại, dưới vòm hoa dây leo. Thấy tôi, cô nhóc cười rạng rỡ. Sinh viên mỹ thuật năm nhất, San đang có bài tập ghi chép hoa lá và côn trùng. Cô nhóc vẫy vẫy cái lọ trước mũi tôi:
-Em đã vẽ ong, cào cào, dế, bọ ngựa, chuồn chuồn… Nhiều lắm. Nhưng em còn muốn vẽ đom đóm nữa! Anh đi bắt vài con với em không?
-Tại sao phải là đom đóm? – Tôi ngạc nhiên.
-Đơn giản lắm, tất cả mọi người đều hình dung về đom đóm như một đốm sáng. Còn em muốn nhìn thấy nó, một cách thật sự.
-Có gì hay ho trong việc nhìn thấy một con sâu biết bay và toả sáng chứ?
-ồ, em không biết! – Cô nhóc nhăn nhó, gãi những lọn tóc xoăn xù lên – Chuyện này hơi giống từ hạnh phúc. Người ta ao ước ánh sáng của nó, nhưng ít ai nghĩ thật kỹ xem khi nhìn gần, hình dáng rõ ràng của nó sẽ như thế nào…
Cách so sánh mơ hồ khiến tôi bối rối. Nhưng trong điều San nói, có gì đó đúng đắn. Hình như tôi cũng như bao người khác, luôn vững tin với vài sự lựa chọn chớp nhoáng, được quy ước sẵn. Chẳng bao giờ tôi suy nghĩ nghiêm túc xem mình ao ước gì trong cuộc đời này. Cũng chưa bao giờ tôi tự hỏi mình có hạnh phúc không, thời gian của cuộc sống có được sử dụng tốt hay không… Chẳng chú ý vẻ buồn bã của tôi, San áp chai thuỷ tinh vào gò má: “Bây giờ thì hơi sớm. Trời tối chút nữa, mới bắt được đom đóm anh ạ!”. Tôi và cô nhóc đi bộ vào khu đô thị mới. Con đường sạch sẽ. Các ngôi nhà yên ả sau hàng rào gỗ trắng. Hoàng hôn buông xuống bên kia con sông đào. ánh sáng đỏ thẫm nhúng vạn vật vào thứ nước quả dầm đặc sánh. “Cô muốn ăn chút gì không?” – Tôi hỏi. San gật ngay: “Ôi, em đang đói meo!”. Ngồi trong quán ăn nhanh Lotteria, cô nhóc ngoạm ngon lành từng miếng lớn shrimburger, hút sạch cốc trà chanh, sau đó chống cằm nhìn tôi, gương mặt tái xanh tươi tỉnh hẳn lên:
-Ngồi đây không bị mưa ướt hay gió lạnh. Được những tấm kính lớn che chắn. Nhìn thấy thế giới ngoài kia, biết tất cả, nhưng mình không làm gì cũng không sao!
-Cô có thích được an toàn như thế này mãi không? – Tôi hồi hộp. Câu trả lời của San đột nhiên trở nên quan trọng với tôi siết bao.
-Không anh ạ! – Cô nhóc lắc mạnh, cười – Như thế thì chán lắm. Em mới 19 tuổi. Em muốn khám phá mọi thứ, lao vào nó, không chỉ nhìn và tưởng tượng. Hy vọng là em đủ can đảm.
Cô nhóc nhất định thanh toán một nửa bữa ăn với tôi. “ồ, phải công bằng chứ!” – San kêu lên, cười vui vẻ. Bỗng dưng, cô nhóc xa lạ trở nên gần gũi khác thường, hệt như tôi đã biết cô từ rất lâu. Hệt như bao nhiêu ngày tháng qua, cô vẫn nằm yên bên trong tôi, để đến hôm nay bước ra, cười tươi, chạy trên vỉa hè, giữ mãi trong đầu ý định tìm bắt những con đom đóm…
San và tôi chạy ra lại bãi đất của những thân cây nhỏ gầy guộc. Lần theo tiếng nước mưa chảy âm vang khe khẽ trong lòng đất, chúng tôi tìm được những bụi cỏ dại mọc um tùm quanh cái miệng cống xây bằng gạch. Có một vũng đất hõm xuống, đọng đầy nước. Mấy chục con đom đóm quần tụ, bay ngang dọc như các tia lửa nghịch ngợm. Chẳng khó khăn gì, tôi bắt được vài con đom đóm, cất vào chai thuỷ tinh, cài nắp lại, đưa cho San. Tôi bỏ thêm vào đó vài nhánh cỏ. Cho đến khi tiễn San lên cái xe bus hai tầng, hình ảnh con côn trùng nhỏ bám trên cọng cỏ dại, toả sáng lờ mờ làm tôi buồn khủng khiếp. Cô nhóc áp cái trán dô vào kính xe, nhìn hút theo tôi.
Tôi chia tay với Linh vào mùa hè đó, chẳng có nguyên cớ nào rõ ràng. Tôi không thể giải thích cho cô ấy về cảm giác hạnh phúc mà tôi đã tìm thấy. Niềm vui được chạm tay vào ước mơ của chính tôi, chứ không do ai khác nhào nặn ra. Lao đầu làm việc, cái luận văn cao học rồi cũng hoàn tất. Mọi thứ thay đổi hết so với kế hoạch hoàn hảo trước kia. Tôi đi làm cho một công ty mới mở, chưa có tiếng tăm, nhưng cơ hội thử thách thú vị và đáng giá. Đôi khi buổi tối tôi nằm một mình trên mái nhà. Tôi nghĩ về những tên gọi khác nhau của hạnh phúc và tình yêu, về lũ đom đóm bay trong bóng đêm như các tia lửa, về đôi tất có tai, và cô gái nhỏ đeo trên vai cái ba-lô đi khắp nơi. Nhưng mà không nên nghĩ nhiều quá. Sáng mai, tôi sẽ chạy đến trường tìm San, nói hết với cô những gì đang khiến tôi ứa nước mắt. Tôi biết mình can đảm.
***
Nếu một ngày em biết bí mật của anh Chắc em sẽ khóc, sẽ buồn và giận anh nhiều lắm Nếu một ngày em biết bí mật của anh Cuộc sống xung quanh em sẽ thành vô nghĩa Anh tham lam với những lời dối gian tròn trịa Để được cả em, cả người ấy cùng yêu Nếu một ngày em biết bí mật của anh Chả lẽ em bỏ anh sao Hỡi người yêu bé nhỏ Em dại khờ trao anh nụ hôn Ngọt ngào như lá cỏ Chả lẽ nào em lại bỏ anh sao Người ấy và em có khác là bao Hai tình yêu, hai trái tim cùng chung nhịp đập Sự giống nhau như chẳng thể nào đối lập Anh vô tình nhận lấy cả hai...
Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng một tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "
Lisa kéo tay Brent - em trai cô: - Thế là bao nhiêu lần?
Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Cậu học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi một thứ: bóng rổ, hai chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Sau giờ học, hai chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
- Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
Lisa đỏ mặt:
- Chị xin lỗi!
Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không?
Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ một biểu đồ với 490 hình vuông:
- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.
Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.
Brent chỉ cười :"Phải, phải"
Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Niềm mơ ước thành hiện thực.
Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
- Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:
- Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
- Mười hai, có chuyện gì thế?
Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
- Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trước....
Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại một mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.
Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, có lần gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.
- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.
Lisa ngạc nhiên:
- Sao ạ?
Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà. Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có một tờ giấy lớn:
" Lisa yêu quý,
Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.
Yêu chị,
Brent "
Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! ".
Love of my life, you hurt me, You broken my heart, now you leave me.
Love of my life cant you see, Bring it back bring it back, Dont take it away from me, Because you dont know what it means to me.
Love of my life dont leave me, Youve stolen my love now desert me,
Love of my life cant you see, Bring it back bring it back, Dont take it away from me, Because you dont know what it means to me.
You will remember when this is blown over, And everythings all by the way, When I grow older, I will be there by your side, To remind how I still love you I still love you.
Hurry back hurry back, Dont take it away from me, Because you dont know what it means to me.
Tình trạng này đến khi nào sẽ kết thúc? đó là câu hỏi mà mình luôn tự hỏi mỗi khi bóng đêm ập xuống. Khi còn mặt trời, còn ánh sáng, còn nắng ấm thì xung quanh mình còn có ba mẹ, bạn bè đồng nghiệp và cả công việc nữa. Tạ ơn Chúa là mình còn có được cảm hứng trong công việc. Công việc đôi khi khiến mình đờ đẫn, mệt nhoài nhưng mình biết nếu mình mà dừng lại, nếu mình có nhiều những giây phút nghỉ ngơi, điều đó còn nguy hiểm hơn gấp ngàn lần. Mình sẽ tự hủy mình mất. Vậy nên thà làm một con thiêu thân còn hơn là một anh chàng Đông Ki Sốt tội nghiệp. Mỗi khi đêm về, CÔNG VIỆC đã không còn làm đúng bổn phận của nó, nó không còn đủ sức cuốn mình chìm ngỉm vào nó nữa rồi. Nó trả mình về với đêm tối, ôi Chúa ơi những đêm dài đằng đẵng. Và rồi chẳng biết từ lúc nào những giọt Tequila đã trở nên thân thuộc mỗi khi đêm về. Một ly Tequila sẽ không còn khiến mình muốn đập đầu vào tường nữa mỗi khi cơn đau đầu kéo đến, một ly Tequila sẽ khiến mình lao vào công việc một cách điên cuồng hơn và... khi cơ thể đã rã rời nhưng những cái khốn nạn đang bị kìm kẹp trong tâm trí cứ rình mình buông xuôi là nhảy xổ ra thì... Một ly rượu nữa lại được tống vào họng, trôi xuống dạ dày rồi chất men nóng bừng sộc thẳng lên não, tác dụng của nó là vứt bịch mình lên giường và dìm mình vào giấy ngủ, một giấc ngủ mê mệt đầy mộng mị. Tỉnh dậy, "ôi nắng lên rồi !!!". Đầu óc có nặng nề đôi chút nhưng có xá gì chứ, một cốc coffee sẽ nhanh chóng khiến cho đầu óc cân bằng. Một khi còn mặt trời, còn ánh nắng hình ảnh về một con người đầy nhiệt huyết với nụ cười hiền lành vẫn sẽ mãi hiện hữu trong con mắt của những người xung quanh. Sẽ luôn là như vậy. Chỉ có Chúa và nó biết được sau bóng đêm là gì !!!
***
Họa sĩ Edward Munch qua đời năm 1944, ở tuổi 81. Kiệt tác Tiếng thét của ông được đánh giá là bức chân dung khắc họa nỗi khiếp sợ của con người một cách xuất sắc. Bức tranh nổi tiếng đến nỗi người ta còn cho in lên cả áo phông, bóng bay và bát đĩa. Đa số ý kiến cho rằng nhân vật trong tranh đang kêu gào vì quá khiếp sợ. Số còn lại khăng khăng rằng anh ta đang nghe tiếng thét. Theo lời tự bạch của Edward Munch, ông nghĩ ra ý tưởng cho bức tranh khi đi dạo với bạn bè và thấy bầu trời đỏ như nhuộm máu. Ông viết: “Tôi đứng đó, run rẩy vì sợ hãi và như nghe thấy tiếng kêu vô tận xuyên qua bầu trời”.
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia. Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Gọi cho anh nhé ! Dẫu chỉ là lời chúc ngủ ngon khe khẽ Để màn đêm đùa với trăng ... rất nhẹ Cho giấc mơ chốc nữa lại đẹp tròn
Gọi cho anh Dẫu chỉ một tiếng hôn Môi mằn mặn, hai đầu dây bối rối Để thỏ thẻ lời yêu thương rất vội Cuốn anh bay...xa đến một chân trời.
Gọi cho anh Dẫu im lặng mà thôi Nghe hơi thở hai ta hoà thành nhịp Gió cùng lá lao xao bao rộn rịp Tiếng cười em trong vắt xoá đêm buồn.
Gọi cho anh. Dẫu chỉ một tiếng chuông Rồi gác máy...
Ôi Chúa ơi, con khát khao đến nhường nào một tiếng chuông lúc nửa đêm để được biết mình không cô độc trong những đêm dài cô tịch, hoang vắng...
Chưa tới 7h, tiếng xe quen thuộc đã đỗ xịch trước ngõ. Ánh mắt anh tha thiết đến nghẹt thở: "Hôm nay có cả các bạn anh!" Mình mặc chiếc quần điệu nhất, khoác cái áo lụa "mềm đến nao lòng". Bật cười nhớ lại, hôm nọ có kẻ nhìn theo bánh xe lao xuống cống lúc nào không biết. Ra đường mới biết con trai nhiều kẻ ngốc thật.
Trèo lên xe. Theo thói quen, tay Tuấn Quang quơ ra phía sau như sợ mình ngồi xa quá sẽ rơi mất. - Tối nay em ăn gì ?- dịu dàng và ân cần, anh hỏi. - Em ăn bánh mì trứng. - Trời ơi, anh đã dặn rồi, em phải ăn cơm cho đều, nếu không, gầy nữa ai thèm yêu! -Hứ, đàn ông mà cứ thích phụ nữ gầy đi hay béo lên là loại đàn ông chẳng ra gì!- Hôm qua xem phim họ nói thế đấy!. Anh bấm nhẹ vào tay: "Hư quá, anh nói còn cãi bướng!" Bấm đúng vào chỗ bỏng do hồi chiều là áo làm mình hét toáng lên. "Em sao thế?". "Còn hỏi nữa, mới bị bỏng đây này!" Anh dừng xe, mặt đầy lo lắng: "Em làm sao mà bị bỏng? Đã bảo làm gì cũng phải cẩn thận cơ mà! Nó phồng hết lên rồi. Để anh đi mua thuốc." "Em bôi kem đánh răng rồi, chắc là chẳng sao đâu!"- giọng tưng tửng. "Em đừng coi thường thế. Đi, mình đi mua thuốc". Thích thú nhìn anh lo cuống lên, nhưng mặt thì vẫn tỏ ra "không sao cả" làm cho anh càng lo lắng.
Đến cafe Hạnh Điện Biên Phủ. Anh nói đây là điểm hẹn của hội bạn anh. Xì, ồn ào, chật chội. Đâu có gì hay ho đâu! Thích chỗ khác hơn. - Hello, how are you? Ai đó lớn tiếng. Mình đi sát anh, dịu dàng. Tay vuốt nhẹ tà áo giữ cho nó khỏi bay. Có hai đôi đang ngồi ở đó. Hai người con trai ăn mặc giống hệt anh. - Mày muộn 10 phút, biết chưa? - Trả tiền cafe nghe em! Anh khoát tay: - Chuyện nhỏ! Nào tụi bay trật tự! Em à, đây là Hoàng, Dũng và 2 cuộc đời của tụi nó - Rồi anh nháy mắt - Còn đây là Lan Nhi! - Mày không nói thẳng còn vòng vo tam quốc, Nhi nhỉ? Hoàng đưa mắt lém lỉnh. Ngồi 1 lúc thì khó chịu vì khói thuốc. Bấm nhẹ vào tay anh: "Em muốn đi đâu đó". Anh quay sang: - Tụi mày đi lang thang không? Ngồi đây... khó thở quá! - OK! Lần đầu tiên mày muốn rút sớm, lạ thật! Nhi à, thỉnh thoảng Quang nó vẫn cãi mẹ ở nhà đấy. Em có bí quyết gì mà nó sợ em một phép thế? - Cái này em phải hỏi hai chị, đúng không ạ? Mình sắc lẹm.
Cả hội ngược lên Hồ Tây. Ba chiếc xe dịu dàng lướt giữa đường. Cà vạt của anh bay ra phía sau. Chiếc áo lụa cũng bay bay. Vừa thấy chị Vân nhìn mình rất nhanh. Thỉnh thoảng, tụi con gái mình - ba kẻ ngồi sau - lại tò mò liếc trộm nhau một cái, xem người nào xinh hơn (?!) Một tay Quang nắm tay mình, cả hai cùng nhìn lên những vòm cây xôn xao trên đường Thanh Niên lộng gió. Bình yên quá. Tưởng như khóc được vì đang rất hạnh phúc. Bỗng Hoàng ghé sát xe, giọng lầm bầm "Tỉnh lại đi, lãng đãng vừa thôi chứ!" Dũng và Hoàng rất quậy. Họ cũng đẹp, nhưng nhìn cái vẻ ồn ào ấy thì họ còn lâu mới chín chắn bằng Tuấn Quang của mình. Anh quay lại thầm thì: "Hai thằng này ghi được nhiều thành tích nhất hội anh trong chuyện yêu đương đấy". Lập tức rút tay ra, ngồi tít phía sau. "Ngốc nghếch ơi, làm như anh là bạn tụi nó thì anh cũng giuống tụi nó không bằng!". "Cùng một giuộc cả thì mới chơi được với nhau!" "Hư quá, không được nghĩ bậy!"
***
Tan học. Tự dưng muốn anh tới đón. Nhắn tin, chưa đầy 1 phút, chuông reo. "A lô, Nhi à, em đang ở đâu vậy ngốc?" "Ở cổng trường, đến đón em nhé!" "Ngốc ơi sếp vừa giao việc cho anh... Đợi anh làm xong được không?" "Vậy thì anh cứ làm việc đi, em về với anh Thái!". Thái là anh chàng tóc dài, rất kỳ quặc xong vô cùng hâm mộ mình. Có lần anh đã phát điên lên khi mình cùng Thái đi dự CLB Thơ của VTV3. "Gắng đợ anh 15 phút nữa!". Mình dập máy đánh xoạch. Ngay lập tức, chuông lại reo lên: "Em à, lại nổi máu sư tử rồi đấy, mãi mà không lớn được. Sao chẳng chịu hiểu cho anh gì cả? Đợi anh nhé!"
Anh phi xe đến, rất nhanh. Mặt đầy căng thẳng và mệt mỏi. Công việc của anh bận rộn thế kia mà. Hơi nhói lòng. Cái thói đỏng đảnh và lúc nào cũng muốn có anh bên cạnh, mãi mà không bỏ được. Leo lên xe mà lòng chùng lại, không nói nổi gì. "Giận anh à?". Mí mắt đã nằng nặng. Anh hốt hoảng: "Đừng giận anh nữa mà! Em cứ như thế này thì tối nay làm sao anh học nổi? Nào, bắt tay hoà bình nhé!". Suýt nữa thì hét lên: "Làm ơn đừng chiều chuộng em nữa đi, em sẽ hư hỏng mất!" Chỉ muốn nắm chặt lấy tay anh và hôn lên quầng mắt thâm xám lại. Tối, anh còn phải đến lớp tại chức Luật. Cảm giác lúc nào anh cũng lao lên đến phát ốm chỉ vì "25 tuổi mà anh vẫn chưa làm được gì cả". Kỹ sư tin học ở một văn phòng lớn, với anh, vẫn là "sự kém kỏi so với bạn bè". Anh bận rộn phát ốm, còn mình thì lại thoả mãn khi chỉ cần nhắn tin sau mấy phút là anh đã có mặt.
Giang bảo: "Đỏng đảnh vừa thôi. Người ta yêu mày thật lòng thì đừng nên hành hạ người ta như thế chứ? Con gái xinh đẹp, dịu dàng nhiều đứa đang lăm le muốn hất cẳng mày đấy. Coi chừng..." Vênh mặt lên: "Tao yêu Quang thế nào mày không thấy sao? Chỉ có điều... tao rất hạnh phúc khi có một người khổ sở vì mình. Và Quang cũng rất vui khi tao làm khổ anh ấy! Mày không biết là tao thương anh ấy lắm, thương lắm à?" Nó không thèm nói tiếp, chỉ lườm cho một cái tức điên người lên. "Hai mươi ba tuổi, người ta chỉ có thể gạch một cái gạch đầu dòng bắt đầu cho những trang viết cuộc đời mình". Bóng bẩy quá. Mình đã gạch được cái gạch đầu dòng nào chưa nhỉ? Nổi tiếng này, giải thưởng này giải thưởng nọ cho những bài thơ này, bạn này, yêu này... Rồi đấy thôi! Bao nhiêu điều tốt đẹp đang đợi chờ phía trước. Tự tin và kiêu hãnh, đó là con bé mình đang soi trước gương. Và mỉm cười.
***
Đến nhà anh thăm mẹ anh ốm. Thấy một con bé cứ ra ra vào vào ra vẻ thân thiết lắm. Nó gọi bố anh là bố, mẹ anh là mẹ ngọt xớt, thỉnh thoảng liếc anh rất tình tứ và liếc xó mình tự đắc. Nghe đâu con bé là dân Luật, con một gia đình người bạn của bố anh. Bên ấy nửa đùa nửa thật nhận anh là con rể, còn mẹ anh thì nhận con bé là con nuôi. Nó biết thừa mình là người yêu anh của anh, vậy mà cứ ngọt ngào làm duyên với anh một cách trắng trợn ngay trước mắt mình. Xin phép ra về, cố giữ bình tĩnh. Ra đến cổng, không nói không rằng làm anh nhăn mặt khổ sở, lại giải thích này nọ. Không thèm nghe. Lòng kiêu hãnh và tự ái ở đâu cứ trỗi dậy.
Chiều tan học, Thái thấy mặt mình chẳng ra buồn cũng không ra lạnh lùng, lò dò đến để chia sẻ. "Đi cafe đi!" Mình cáu: "Làm ơn buộc tóc lại, rối mắt quá!". Thái tròn mắt: "Mọi khi Lan Nhi thích tôi xoã mà!" "Nhưng hôm nay thì không!" "Thái chở Lan Nhi về nhé!". "Chưa muốn về, đến Hạnh Điện Biên Phủ!" Thái phì cười: "Lại có vấn đề rồi. Sao bảo ghét nó lắm cơ mà?" Vừa nổ máy thì anh phi xe đến. "Anh về trước đi, em có chút việc phải đi bây giờ". Thái có vẻ thích thú lắm.
Tối, vừa ngồi vào bàn thì thấy tiếng xe anh. "Nhi, anh muốn nói chuyện với em!". "Sao anh không đi học?". "Anh phải nói chuyện với em!" . "Anh định nói chuyện gì?" Giọng cứ tưng tửng, nhưng lòng đang thắt lại. "Em đừng như thế nữa được không? Anh không muốn em giận dỗi vô cớ bằng cách ngồi sau xe người khác". "Anh luôn bận rộn, còn Thái đôi lúc rong chơi, em bảo Thái chở thì có gì là ghê gớm đâu!". Vừa nói, vừa giở sách xoàn xoạt. "Nhi, anh muốn em đừng để anh phải lo lắng và không yên tâm về em. Lúc nào anh cũng mong tình cảm của em dành cho anh thật trọn vẹn!". Giọng anh trầm lại, nghiêm túc. Lẽ ra phải nói: "Em không nghĩ đến ai ngoài anh cả. Đi CLB Thơ với Thái, đi cafe với Thái, về nhà với Thái, cũng chỉ vì em muốn biết anh yêu em đến mức nào thôi. Em chỉ có một mình anh thôi". Lẽ ra phải nói như thế, nhưng nghĩ đến "con nuôi" của mẹ anh, không chịu nổi, mình hét lên: "Anh ích kỷ lắm!". Quang quay ra, được 5 phút thì trời mưa.
***
Ba ngày rồi, cứ thắt lòng đợi một tiếng chuông reo. 7h20 phút , chuông chưa kịp reo đến tiếng thứ 2 đã vồ lấy máy. "Nhi à, đi triển lãm ảnh nghệ thuật ĐBSH không?". "Rủ người khác, bực quá đi!". Tội nghiệp Thái đã thành cái thùng trút giận. Trước đây, lúc nào anh cũng lo Thái cướp mất mình, cho nên suốt ngày doạ "Em mà phản bội anh, anh sẽ giết chết em". Đi công tác trong nước lẫn nước ngoài, ngày nào cũng gọi điện. Biết là anh không chịu nổi đâu. Hôm nay thứ 7, ba ngày không gặp, thế nào tối chả rú ga ầm ầm ngoài ngõ. Chưa bao giờ có cảm giác chờ đợi đến thế này. Vào nhấc máy, bấm số... rồi lại thôi. Vừa đặt máy xuống thì lại có chuông reo. "Anh Hoàng đây! Quang bị ốm mấy ngày sao không thấy em đến?". Không kịp hỏi gì thêm, cúp máy rồi vào thay quần áo. Lao vội đến nhà anh. Mẹ anh lo lắn: "Quang nó sốt quá con ạ. Tối hôm kia đi mưa mà không chịu mặc áo..." Vào phòng, thấy con bé Luật đã ở đó rồi, nó đang vắt cam, tỏ ra săn sóc ghê lắm. Mặc xác nó, mình ngồi xuống giường, nắm chặt tay anh: "Sao anh không nói với em?" Vội im bặt ngay lại. Anh ngồi dậy, giọng nhẹ nhàng đến hụt hẫng: "Không sao đâu. Em về đi kẻo tối thế này đi một mình không tiện". Giật mình nhận ra, ánh mắt ấy bình yên lắm.
*** Quán Hạnh hôm nay vẫn ồn ào như thế. Anh nhìn ra phía đường, mắt xa xăm vô cảm. Một sự im lặng khủng khiếp. - Quang, sao anh không nói gì? Em không chịu nổi nữa rồi! Im lặng thêm một lúc, anh đặt hờ tay lên bàn tay mình, giọng rành rọt pha một chút dịu dàng xưa cũ: - Lan Nhi à, anh cầu mong cho em hạnh phúc... - Sao anh lại nói thế? Tại sao?- Tim nhói lên... Con phố ngập lá vàng cứ hun hút hun hút. Bây giờ là mùa thu. Lá bị gió bứt từ cành cây ném tung lên mặt đường... Trèo lên xe, không có bàn tay quờ ra sau "sao em ngồi xa thế" nữa. Lòng đắng lại, rã rời. Hãy đặt dấu chấm hết dòng cho một thời vụng dại, Nhi ơi!
Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim
NẾU BỖNG TA CHÁN NHAU PHAN MY
“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 3 năm yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.
Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.
Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.
Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.
***
Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 3 năm nay.
Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!
Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.
***
Đùng một cái, sau hơn 3 năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.
22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.” Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.
Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…
Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?” Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.
Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”
Tít tít. “Ah quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…” Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.
Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”
Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.
“Em ơi,Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tán” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”
Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.
Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!” Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy:“Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”
"Hình như trong trái tim anh có một tình cảm mới mẻ, nguyên lành và tinh khôi đang nảy mầm..."
Đôi khi, Tường thấy ngột ngạt kinh khủng. Và chênh vênh... Rất nhiều lúc, Tường tự hỏi không biết mình đang đi tìm điều gì mà cứ quẩn quanh mệt nhoài thế này.
Bạn bè nhìn thấy ở anh sự thành đạt, cuộc sống tự-do-có-khuôn-phép mà bố mẹ rất tôn trọng. Hai mươi lăm tuổi, liệu như thế có là đủ đầy?
Sau khi chia tay Quyên, anh cũng chẳng còn thói quen ra ngoài tối thứ bảy. Vẫn biết chẳng có gì vĩnh viễn, nỗi buồn rồi cũng qua, vết thương rồi cũng lành. Nhưng nỗi thất vọng ám ảnh không thôi khiến anh quên mất mình còn một chặng đường dài phía trước...
Lúc chia tay. Quyên chỉ nói một câu mà đủ sức dứt anh ra khỏi quãng thời gian ba năm yêu nhau: “Tình yêu mà! Em thật sự không giải thích được. Anh ấy có thể không tốt bằng anh. Nhưng chắc chắn em biết rằng đó không phải là một cơn say nắng...''.
Anh ngồi chết lặng nhìn cô. Lúc ấy, dường như cô không còn là cô gái bé nhỏ, yếu đuối nữa. Cô vụt trở nên khác hẳn, mạnh mẽ và quyết liệt như thể đang cố gắng bảo vệ cho người thứ ba kia.
Đó mới là điều làm anh đau đớn. Anh để cô ra đi, thật nhẹ nhàng...
Tường trở nên thờ ơ với chuyện hẹn hò. Hay nói đúng hơn là anh thấy mệt mỏi. Thật sự, anh vẫn chưa thôi nhớ đến Quyên... Anh cố gắng thu xếp lại mọi thứ có thể gợi nhớ đến cô, cất chúng vào một góc.
Một ngày mùa thu hanh hao. Gió nhẹ, nắng dịu. Dường như người đi trên phố cũng chậm hơn mọi ngày. Không có những gắng gỏi, chen lấn. Không có những cau có, bực dọc...
Hết giờ làm, bỗng nhiên Tường muốn lòng vòng đâu đó một chút. Về nhà giờ này cũng chẳng làm được gì, mà trời thì đang đẹp... Lướt xe qua một trạm xe buýt, bỗng có điều gì đó khiến anh phải ngoái đầu nhìn lại.
Phía kia là Quyên. Là Quyên với cái dáng bé nhỏ đã bao lần khiến anh chỉ muốn ôm vào lòng. Quyên, vai đeo ba lô, đứng tựa gốc cây. Hai tay đút vào túi áo khoác. Mắt nhìn xuống mũi giày đang di di trên đất. Rõ ràng là dáng đứng của Quyên mỗi khi chờ anh trước cổng trường.
Tường khựng lại một vài giây rồi quyết định vòng xe lại. Anh khẽ gọi: "Quyên!''. Cô gái ngước lên, miệng còn lẩm nhẩm hát theo chiếc iPod đeo trước ngực. Sau cặp kính cận là đôi mắt trong veo. Gỡ chiếc tai nghe, cô nhoẻn miệng cười:
- Gì vậy anh?
Một tích tắc, máu trong người Tường như đông cứng lại. Rồi cảm giác thất vọng xâm chiếm lấy anh. Không phải Quyên. Cô gái này nhìn trẻ con hơn nhiều. Nhưng vầng trán với những sợi tóc tơ mảnh dẻ lòa xòa, cả dáng đứng di di mũi giày xuống đất, giống Quyên vô cùng.
Nén tiếng thở dài, anh lắc đầu:
- Xin lỗi, anh nhầm!
Đưa tay vén đám tóc tơ, cô gái mỉm cười:
- Không sao đâu ạ, chuyện thường ấy mà!
Bỗng nhiên Tường thấy rã rời, hứng thú đi dạo tiêu tan đâu hết. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, Quyên không bao giờ đi xe buýt. Cô rất sợ "mùi xe buýt". Anh không nghĩ rằng Quyên còn trong anh nhiều đến vậy. Tường về thẳng nhà trong sự mệt mỏi, chán chường.
Hôm nay, phòng Tường nhận một sinh viên thực tập. Anh được giao nhiệm vụ hướng dẫn. Vậy mà trận bóng đá nửa đêm làm anh đến muộn.
Tường ào vào phòng, miệng rối rít xin lỗi. Chị trưởng phòng đã quen với cảnh làm việc a-ma-tơ của đám trai trẻ. Lườm Tường, chị chỉ tay về phía bàn anh:
- Ra mắt “nhân viên mới” nhé! Đây là người đẹp trai nhất phòng chúng ta đấy!
Ngay tức thì, đám con trai trong phòng nhao nhao lên. Tường cười xòa rồi đưa mắt về bàn mình.
“Nhân viên mới” cũng kịp đứng dậy. Ngỡ ngàng, Tường nhận ra cô gái ở trạm xe buýt hôm trước. Cô chẳng có vẻ gì là nhận ra anh. Chị trưởng phòng vỗ vỗ vai Tường:
- Làm gì ngẩn ra thế? Chị "bàn giao" cô ấy cho em đấy nhé. Hướng dẫn cho tốt đấy!
Hơi bất ngờ và bối rối, Tường gật đầu chào. Cô gái đẩy gọng kính, nhoẻn cười rất tự tin:
- Em tên Khanh!
Khanh thông minh. Làm việc với cô, Tường thấy rất thoải mái. Anh thật sự ngạc nhiên bởi những ý tưởng trẻ trung của cô.
Trong tay Khanh, những bản decor, bố cục xơ cứng trở nên linh hoạt, đầy phá cách. Nhìn cách Khanh làm việc, Tường quên mất là mình đang hướng dẫn. Anh nhận ra từ lâu, mình đã bỏ quên sự sáng tạo.
Khanh cư xử rất dễ thương. Cô luôn quan tâm đến mọi người theo cách riêng của mình.
Với Tường, sự quan tâm có vẻ đặc biệt hơn đôi chút. Có lẽ vì hai anh em có nhiều dịp tiếp xúc với nhau hơn.
Thỉnh thoảng, Khanh dúi vào tay anh những viên kẹo trái cây trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng. Theo thói quen, anh nhận rồi đút luôn vào túi áo, túi quần.
Nhiều khi nhớ ra, viên kẹo đã chảy nước hoặc chiếc quần đã nằm trong máy giặt. Đôi khi, Khanh thắc mắc:
- Anh không thích kẹo?
Anh cười xòa:
- Thích, nhưng đang làm việc, lúc nào rỗi, anh sẽ ăn.
Thế là Khanh quên ngay, lại cắm cúi làm việc. Lần sau, cô lại tiếp tục dúi vào tay anh những viên kẹo trong trong, thơm lừng...
Chỉ còn một tuần nữa là Khanh kết thúc đợt thực tập. Chiều mưa, cô ngập ngừng hỏi:
- Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé! Trời mưa to quá, ra đến trạm xe buýt thì ướt mất...
Khanh có thói quen đi xe buýt, vì “không bao giờ có cảm giác một mình”, có lần cô giải thích với Tường như thế.
Tường bật cười trước vẻ nghiêm trọng của Khanh:
- Trời ơi! Anh chở em vô tận nhà cũng được, có sao đâu mà...
Khanh nhoẻn cười ngượng nghịu:
- Em cứ sợ anh bận...
Khanh ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Tường bật cười, khẽ nhắc:
- Ngồi cẩn thận, kẻo ướt đấy, nhóc!
Khanh rủ rê:
- Đi uống cà-phê? Em biết một quán hay lắm.
Khanh ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đệm dày ở quán, liến thoáng như cô học trò cấp ba.
Tường thấy ngạt thở. Khanh không biết rằng đây là nơi ngày trước anh và Quyên thường ngồi. Và cái vẻ bé nhỏ của Khanh lúc này giống Quyên đến nao lòng.
Tường lặng im. Khanh hỏi điều gì đó loáng thoáng bên tai.
- Sao, em bảo gì?
Khanh ngạc nhiên:
- Anh sao thế? Có gì không ổn à?
- Không có gì! Mà em vừa hỏi gì cơ?
- À em bảo là hôm nay thứ bảy, anh có phải về sớm không?
Tường nhướn mắt:
- Để làm gì?
Khanh nghiêng đầu, nhìn anh lạ lẫm:
- Anh không đi chơi với chị ấy à?
Một khoảng tối vụt nhanh qua mắt, Tường lắc đầu. Khanh hơi khựng lại, không hỏi gì nữa, cắm cúi khuấy khuấy, gõ gõ tách cà phê.
Ngồi một lúc thấy có vẻ gượng gạo, anh đề nghị:
- Mình về nhé!
Khanh gật đầu, vẻ mặt không còn vui như lúc chiều. Bỗng nhiên, Tường thấy có lỗi, gượng cười:
- Hay là anh em mình đi ăn thứ gì đó đi!
Cô lắc lắc mái tóc nâu:
- Em muốn về nhà.
Anh thả Khanh xuống đầu con dốc. Rồi như có điều gì đó khiến anh phải nán lại nhìn cô. Hai tay đút vào túi áo khoác, cô chầm chậm đi xuống con dốc nhỏ. Hôm đó, anh về nhà rất muộn...
Vắng Khanh, cả phòng trầm hẳn. Chẳng còn giọng nói trong trẻo, cái dáng mảnh khảnh nhanh nhẹn. Ai cũng buột miệng: “Nhớ Khanh quá!".
Chị trưởng phòng trêu:
- Tường nhớ cô bé ấy nhất đấy nhỉ?
Anh mỉm cười, lại cắm cúi với bản vẽ. Không có Khanh, anh thấy mình bận rộn, phải làm công việc nhiều hơn. Đôi lúc ngừng tay, anh cảm thấy thiếu thiếu, trống trải...
Mở ngăn kéo tìm cây bút dạ, tìm mãi không thấy, bực mình anh kéo luôn ngăn tủ ra ngoài.
Thật bất ngờ, sâu trong góc ngăn là một lọ thủy tinh chứa đầy những viên kẹo trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng...
Anh mỉm cười, rồi rất tự nhiên, bóc luôn một viên, cho vào miệng. Một mảnh giấy từ vỏ bọc viên kẹo rơi ra: ''Cuộc sống là một bức tranh muôn màu. Hãy chấp nhận và yêu tất cả những mảng màu mình có, anh ạ''.
Tò mò xen lẫn thích thú quên mất việc anh tìm cây bút dạ, anh bóc tiếp viên thứ hai, thứ ba, thứ tư. Mỗi viên là một câu chúc rất ngộ.
Cuối cùng anh quyết định đóng nắp hộp lại, cất vào chỗ cũ.
Và cứ thế, thành một thói quen. Mỗi sáng ngồi vào bàn, việc đầu tiên anh làm là nhón lấy một viên kẹo, chờ đợi một lời chúc ngộ nghĩnh.
Những chiếc kẹo vơi dần, vơi dần trong lọ thủy tinh. Đến khi chỉ còn lại vài ba chiếc thì Khanh trở lại.
Anh không gặp được cô. Chỉ nghe nói là cô đi đâu ngang qua đây, thấy nhớ mọi người nên ghé vào thăm rồi đi ngay.
Lúc đó, anh sang phòng kế hoạch chưa về.
Không nghe thấy Khanh hỏi gì về anh, mà anh cũng không tiện hỏi ai, nên thôi. Về bàn làm việc lật giở từng tập tài liệu, bản vẽ, kể cả mở chiếc lọ thủy tinh, Tường thấy cũng chỉ còn đúng năm viên kẹo.
Không thấy Khanh để lại gì cho anh, một mảnh giấy với vài dòng thăm hỏi chẳng hạn... Có gì đó gần giống với sự thất vọng lẫn bực bội vô lý xuất hiện trong lòng.
Hình như cả ngày hôm đó anh làm việc nhiều hơn, để xua đi những cảm giác kỳ lạ...
Cơn mưa chiều ập tới, mọi người ngồi trêu chọc nhau. Anh bỗng nhớ đến giọng ngập ngùng khe khẽ của Khanh hôm nào: “Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé...”.
Anh nhớ cái vẻ trẻ con của cô lúc ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Cũng lâu lắm rồi mới có một cô gái ngồi sau lưng anh như thế...
Anh thảng thốt nhận ra mình đang nhớ Khanh. Nhưng không hiểu sao có gì đó ngăn lại, tựa như chính anh không dám tin vào cảm giác của mình.
Đôi khi, cảm giác chỉ là cảm giác. Mà anh thì cần nhiều hơn thế. Anh cần một niềm tin...
Tường không biết mình đã nói gì với Khanh dưới tán lá xanh của cây sấu già đầu con dốc nhỏ. Anh chỉ biết mình đã đứng chờ Khanh từ lâu lắm rồi. Có lần, anh chỉ kịp nhìn thấy cái dáng mảnh khảnh của Khanh bước xuống xe buýt phía bên kia đường.
Cũng có lần, anh đứng nhìn theo chân cô nghịch ngợm, vừa đi vừa nhảy lên để chạm vào những chiếc lá.
Nhiều lúc, anh cố ghìm mình, không bật gọi tên Khanh. Đó là khi anh nhìn thấy cô đơn độc, lặng lẽ ngồi phịch xuống dưới chiếc cổng màu xanh, rũ đầy những chùm hoa cát đằng.
Chờ đợi, chẳng biết để làm gì, hay chỉ để cho mình một cơ hội...
Cho đến khi Khanh ngước đôi mắt ướt nhìn Tường, thì thầm: "Em biết thế nào anh cũng đến mà!'', trong anh vỡ òa...
Hình như có điều gì đó mới mẻ đang nảy mầm đâu đây thật nguyên lành tinh khôi...
Hình như tay Khanh đang nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh.
Hình như... đó là tình yêu. Mà không, anh biết chắc chắn, đó chính là tình yêu...
Thứ bảy. Điện thoại từ văn phòng hỏi tôi đến làm việc đột xuất được không. Tôi nhận lời trong tích tắc. Một ngày đầy ắp công việc đặt vào tôi cảm giác an toàn. dắt xe ra cổng, trận gió ập đến mang theo hơi ẩm giá buốt của một sáng sớm cuối thu. khoảng trời mênh mông trên cao chuếnh choáng tựa làn nước biển bất ổn. Cất xe vào nhà, tôi khoác chiếc túi lớn trên vai, ra trạm đón xe bus. Trên xe, tôi là hành khách đầu tiên. Anh soát vé ngồi vắt vẻo trên thanh vịn kim loại, nở nụ cười thân thuộc:
- Hôm nay mà cô vẫn đi làm sao, Thư ?
- Cũng như anh thôi. - Tôi đáp thờ ơ.
- Cô có thuộc loại người nghiện công việc không ? - Xé đưa tôi chiếc vé,anh ta tiếp tục tò mò - Hôm qua tôi đọc bài báo nói về một số người trẻ làm việc như điên đến nỗi không thể dừng lại. Buồn cười thật...
- Không hẳn thế đâu, vài người trong họ có lý do khác! - Tôi cắt ngang, khó chịu. Phải chăng cả thế giới đang thăm dò vấn đề giấu kín của riêng tôi? tuy nhiên, trước vẻ mặt người soát vé sững sờ, tôi tự hỏi mình từ lúc nào mình biến thành kẻ thô bạo.
- Xin lỗi! Hình như tôi hơi mệt - Tôi thì thầm.
- Tôi chẳng giận! - Anh ta cười, nói sang chuyện khác - Này, tôi phải báo cho cô Thư biết. Dạo này gần nhà cô có một ai đó lảng vảng. Chiều tối, xe chạy ngay qua, tôi nhận ra cái bóng đứng dưới gốc cây chăm chú dõi lên gác nhà cô.
Tôi lơ đãng. Còn gì có thể nguy hiểm nữa ? Điều tồi tệ nhất đã xảy ra khi Phan rời đi. Giống như vết đứt trên da. Thoạt đầu, tôi nghĩ sẽ chẳng trầm trọng. Chỉ là một tình yêu không còn. Nhưng các ngày tiếp sau, vết đứt bắt đầu gây đau nhức. Những con đường tôi đi qua, các hành động thường ngày, ngay cả cái áo tôi mặc, cốc nước tôi uống đều như hét lên, nhắc nhở quảng thời gian yên ổn đẹp đẽ đac tan biến. Chỉ có thói quen làm việc, nỗi lo âu gục ngã giúp tôi giữ thăng bằng... Người soát vé chạm vai tôi, khẽ nhắc: "Đến trạm dừng của Thư rồi đấy!" Tôi thoát ra khỏi ý nghĩ miên man, sải bước dài. Ngã tư nhỏ, một ai đó đi theo tôi. Nhưng có thể chỉ là ảo giác.
Trưa muộn, bản dịch thô tạm xong. Cốc cà phê to đặt trên cuốn từ điển đã lạnh ngắt. Từ sáng đến giờ, tôi chưa bỏ bụng chút gì. Gọi cho Phan và hẹn anh dùng bữa?! Ý nghĩ thoáng qua như một lời hứa hẹn run rẩy,ngọt ngào. Tôi mở điện thoại. Những hồi chuông dài. Không trả lời. Hôm nay là thứ bảy. Ngày mà mobile bỏ lại ngăn kéo ở nhà. Ngày được ngồi ở rạp xem phim, tay trong tay, ăn pop-corn, tin hết thảy chuyện phi lý trên màn ảnh kia là sự thật. Ngày của các dạo chơi lang thang... không khí trong phổi tôi lạnh toát. Đột ngột, tôi rút điện thoại, xoá tên Phan thật nhanh. Sau đó, tôi thả chiếc điện thoại trống rỗng xuống đáy tủ giấy, cài chặt khoá.
Cuối giờ, tôi chuyển tập tài liệu hoàn tất cho trưởng phòng. Ông sững sờ: "Trông cô như một bóng ma!". Tôi cố gắng mỉn cười. Đọc hết trang đầu tiên, trưởng phòng gật đầu: "Dịch tốt lắm! Ms.Thư này, tôi muốn giao cho cô vài việc quan trọng hơn. Cô không ngại mất thời gian học thêm chứ?" "Thực sự, cũng đến lúc tôi cần có điều gì mới đổ đầy lại chính mình!" - Tôi đáp bình thản. "Sáng nay tôi nhận được bản fax lạ. Những thông tin rất có ích cho cô!" - Trưởng phòng hài lòng xoa tay. Bản fax là danh sách các khoá học sát với chuyên môn của tôi. Phần ghi chú giới thiệu một chương bồi dưỡng chuyên viên đặc biệt, kéo dài một năm ở Đức. Điều kiện dự thi và học phí quá cao. Tôi luớt mắt qua nó, nhún vai. Nếu không hy vọng, cần mau chóng lãng quên.
Rời văn phòng lúc sẩm tối, tôi nảy ý đi bộ về nhà. Có đoạn đường ngắn men bờ sông. Phía đại lộ, khoảng không trên các đỉnh cây mờ đục vì một cơn mưa. Thế mà ở đây vẫn khô ráo. Cá quẫy nuóc gần bờ kè. Đột nhiên gió mạnh. Những vòm cây khua vào nhau, âm thanh khô khan như đám cành trụi lá kia được mùa thu phủ lên lớp kim loại trắng bạc, vô cảm. Tôi ngồi xuống một băng ghế đá. Nếu tôi không gặp Lưu An hai năm trước, có thể cuộc sống tôi đã khác? Ngay sau đó, tôi lại nghĩ là không. Sự việc vẫn cứ xảy ra như nó đã xảy ra. Vậy tôi tự dằn vặt, sợ hãi và tiếc nuối phỏng có ích gì. Tôi không trách ai cả. Nghĩ tận cùng, ai không mơ về tình yêu của mình? Sau khi chia tay, tôi không nhận thêm tin tức từ hai người. Phan im lặng. Lưu An im lặng. Tôi cảm ơn về sự tế nhị thông minh ấy. và ở lẽ nào đó, tôi không nên xen vào làm phiền họ. Tôi ngồi im, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cho phép mình mền yếu. Lúc tôi về đến nhà, cảnh vật bơi vào giấc ngủ yên tĩnh. Đèn dường toả các quầng sáng êm ả. Một chiếc túi nhỏ treo trên cổng nhà. Bên trong, hai chiếc hamburger được bọc kĩ nhiều lớp giấy, còn ấm sực. Loại bánh trước kia tôi thích. Lục tìm thêm, có mẩu giấy viết kiểu chữ in lạ lẫm: Đừng bỏ bữa. Hãy giữ sức khoẻ! Tôi giật mình nhìn quanh. Ở đoạn rẽ xa, một cái bóng tan vào bóng đêm, không cho tôi kịp nhận ra. Tôi cầm túi quà lạ vào nhà. Tôi ăn những chiếc bánh, tắm nước nóng và giờ đây vùi mình trong tấm nệm quen. Tôi sẽ ngủ một giấc sâu. Ngày mai là một ngày khác, với dự định khác. Chiếc túi giấy đứng im trên thành cửa sổ như mặt trời kỳ lạ. Một mặt trời màu cam tươi.
And I love her
Mất thời gian khá dài, tôi mới quen với ý nghĩ mình đã bước sang một trang khác của cuộc sống. Những ngày tươi tắn tràn đầy cảm xúc làm việc. các khoảnh khắc niềm vui dâng lên dịu dàng khi nhìn cô gái mình yêu. những bất ngờ không bao giờ biết trước... Tất cả những điều giản dị nhưng kỳ lạ ấy hiện ra trong dáng vẻ tự nhiên trong sáng của Lưu An. Một lần nọ, em hỏi tôi lưu số mobile của em bằng nick gì. "Chỉ là An thôi!"- Tôi mỉm cười. "Người ta thường gọi nhau bằng tên bí mật, nếu yêu nhau..." - Em nói rụi rè, gò má ửng lên như da quả táo. "Có một cái tên mang tới ý nghĩa tốt lành. Đến nỗi anh không tìm được ngôn ngữ nào thay thế nó". "Em thích được nghe anh nói như vậy một ngàn lần. Nhưng một lần là đủ để em tự tin!" - Lưu An nói nhanh, đôi mắt rộng phản chiếu nền trời xanh biếc, và cánh mũi phập phồng hếch lên như chú ngựa nhỏ hít đầy phổi bầu không khí trong lành mùa thu. Tuy nhiên, đôi khi cô gái nhỏ như biến thành người khác. Ngưng bặt những câu hỏi liến láu hay tiếng cười vô tư lự, em đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt cách xa nhau. "Có việc gì ư?" - Tôi thoáng lo lắng. "Không, em suy nghĩ một chút thôi..."
Sáng thứ bảy, thức dậy muộn. Việc đầu tiên, tôi quờ tay nhặt điện thoại. Mở danh mục, tên An hiện lên đầu tiên. Một tình cờ nhỏ, nhưng đủ khiến tôi hạnh phúc. "Em đang ở đâu?" - Tôi hỏi. "Anh nhìn ra cửa sổ xem sao!" Tôi nhảy lò cò trên sàn đá lạnh. Thật khó tin. Bên kia đường, Lưu An đứng trên khúc cây gẫy, vẫy tay cười rạng rỡ, tai nghe nhạc từ chiếc ipod bỏ túi. Mái tóc ngắn rối tinh khiến em trông như con sẻ ngô tinh nghịch. Tôi thay bộ trang phục ngày thứ bảy, dắt xe ra khỏi nhà. Chúng tôi ghé CD shop mua album mới. Anh chàng bán hàng, có lẽ cũng là sinh viên, tỏ ra đặc biệt chú ý đến Lưu An. Mỗi khi em nhắc một lyric thú vị nào đó và cười to, cậu ta nhìn em đầy thán phục. Tôi tự nhủ chỉ có các tên ngốc mới không chú ý đến em. An vội bước về phía tôi, nắm nhẹ tay áo. Cử chỉ đơn giản thay cho mọi giải thích phiền toái.
Gần trưa, Lưu An muốn xem phim. Một bộ phim buồn. Em ngồi lút trong ghế mềm, lén chùi mắt, sợ tôi nhìn thấy. "Đi thôi!" - Tôi đề nghị. Hình ảnh cô gái đơn độc ngồi trên bờ sông đóng băng khi tình yêu rời bỏ khiến tôi khó thở. Nắm tay An, tôi bước qua những bậc thang tối om. Qua tấm màn nhung kia là ánh sáng, là cuộc sống thực. Tôi ngoảnh lại, đặt nhanh lên Lưu An một nụ hôn. Vầng trán lạnh toát. Trong bóng tôi xanh thẳm, đôi mắt em tựa hai ngôi sao lấp lánh tia sáng sợ hãi và buồn rầu. Suốt buổi đi chơi còn lại, cả hai im lặng. Chưa bao giờ - như quy ước không lời - chúng tôi nhắc đến Thư. Nhưng ý nghĩ về cô cuối cùng cũng ập đến, vào thời điểm không báo trước. Tôi đưa An về ...
Khoảng 3 giờ chiều, tôi về đến nhà. Điện thoại trong ngăn kéo báo cuộc gọi nhỡ duy nhất. Thư. Tôi bàng hoàng. Kể từ khi tôi và Lưu An rời khỏi khu vườn thư viện, tôi không gặp lại cô nữa. Dường như Thư tan biến đi, tựa làn khói xanh. Nhưng giờ đây, cô gọi tôi. Tôi vội vã điện thoại. Không có trả lời. Gọi về nhà, người ta cho biết cô đi từ sớm. Nỗi lo sợ xâm chiếm. Mấy ngày sau, vẫn không có gì khả quan. Ý nghĩ trở nên u ám. Ngày giữa tuần, tôi đến thẳng cao ốc nơi Thư làm việc, chờ cô sau buổi chiều.
Thoáng lưỡng lự, Thư đồng ý ngồi với tôi ở quán cà phê ngay dưới chân cao ốc. Tôi mang cho cô mấy quyển từ điển tiếng Đức mới. Thư gầy hơn, ánh nhìn bình thản và dịu dàng. Cô cho biết dạo gần đây tập trung học thêm nên tạm không dùng mobile. "Hôm nọ, em gọi có việc gì?" - Tôi hỏi. "Bây giờ thì không quan trọng nữa. - Thư mỉm cười. Rồi cô hỏi thêm - Anh và Lưu An vui chứ?" Tôi gật đầu. Mọi thứ bỗng trở nên thật nhẹ nhàng. Như cuộc trò chuyện với người bạn rất hiểu mình, tôi kể về các ý tưởng thiết kế mới căng đầy niềm vui sáng tạo, cảm xúc tươi tắn đón nhận mỗi ngày. Thư gật đầu, chợt chùng giọng: "Sẽ nói dối nếu bảo rằng hồi đầu em không buồn. Nhưng giờ đây thì mọi việc ổn thoả và tốt đẹp lên. Thật tốt vì chúng ta thành thật và can đảm làm đúng những điều mình nghĩ." Tôi nhìn ra xung quanh. Những người tất bật công việc. Những người yêu nhau. Cuộc sống như một quả chuông rộn rã... Điện thoại. Lưu An hỏi tôi ở đâu. "Anh đang nói chuyện với Thư!" - Tôi thành thật. Bên kia im bặt.
Gần tối, tôi mới tìm thấy Lưu An, nhờ chỉ dẫn của Thư. Hai người từng là bạn nên biết thói quen của nhau. Em ngồi trên nóc nhà của một công trình xây đựngang dở, nhìn ra những con tàu chạy trên sông. Tôi lên ngồi cạnh, ôm em trong tay.
- Em không nghĩ gì đâu - Lưu An thầm thì.
- Thư giúp anh biết rõ hơn anh cần em đến mức nào - Cuối cùng, tôi nói được điều lâu nay vẫn phân vân - Anh yêu em khủng khiếp.
- Khủng khiếp như thế nào? - Lưu An dụi mái tóc nghịch ngợm vào vai tôi.
- Như một con báo gấm chui ra khỏi hang mùa đông và đứng trên ngọn đồi xanh mượt đầy gió mát, ngắm nhìn mặt trời.
Words of love
Những cuộc trò chuyện trên net trước kia hé lộ cho tôi biết Thư luôn tìm kiếm một cơ hội học tập đáng giá. Chừng như ở chị có nỗi lo sợ đặc biệt - sợ rơi lại phía sau, sợ phải trống rỗng. Tình cờ nghe về khoá học đặc biệt tại một trường đại học tại Đức, tôi tìm vài thông tin bước đầu, gửi đến Thư bằng fax. Tôi đã hi vọng Thư đọc và chú ý đến nó. Một đôi lần, trên đường đi học, tình cờ tôi nhận ra Thư. Chị gầy nhiều, vẻ mệt mỏi và hơi ngơ ngác. Chị ấy chưa quen với tình thế mới. Ý nghĩ khiến tôi đau nhói. Thỉnh thoảng tôi tìm đến khu vức gần nhà Thư, lặng lẽ quan sát, tạm yên lòng khi biết rõ Thư đã về nhà an toàn. Mấy lần đứng im dưới gốc cây buổi tối khiến tôi nghĩ sâu hơn về những gì đã qua. Đôi khi vì vô tâm hay ích kỷ, người ta có thể làm tổn thương người khác. Thế nhưng, tôi cũng hiểu cuộc sống là thế. Chỉ những kẻ yếu đuối, chấp nhận thất bại mới hay ngoảnh nhìn phía sau mà hối tiếc.
Từ ngày có Phan, thế giới quanh tôi như đặt vào luồng ánh sáng khác. Cuộc sống hiện ra trong ý nghĩa sâu sắc và mới mẻ. Phan chia sẻ với tôi các kinh nghiệm sáng suốt, niềm đam mê tìm tòi sáng tạo. Tình yêu khiến ta sống tốt hơn. Thật tuyệt vời khi cảm nhận điều giản dị ấy bằng tất cả trái tim mình. Chỉ đôi khi, như lần Phan và tôi xem một bộ phim, hình ảnh Thư đột ngột xen vào giữa chúng tôi như vệt sáng lặng lẽ. Không bao giờ thật sự hạnh phúc khi tôi biết đâu đây, có người cô độc và u buồn.
Qua Phan, tôi biết một số bằng cấp Thư sở hữu, những khả năng nổi trội của chị. Anh viết chúng ra giấy cho tôi, hơi tò mò. "Tiếng Đức của Thư rất tốt. Và khả năng tổ chức công việc nơi cô ấy luôn khiến anh kinh ngạc." - Phan nói thêm. Tất cả thời gian rảnh, tôi vào net, đăng kí hết thảy các học bổng dành cho người biết tiếng Đức mà tôi có thể tìm được, với tên của Thư. Cuối tháng 10, có ba thư hồi âm. Trong đó, đáng chú ý và khả thi nhất là lời hứa cum cấp học bổng từ một hãng dược phẩm có công ty đặt tại Việt Nam. Tôi điện thoại đến công ty, gặp Thư.
Sân bay. Chuyến bay đến Frankfurt đã được thông báo trên loa. Tôi vội vã chạy qua những đám đông tiễn đưa, những xe đẩy chất đầy hành lý. Tôi ước được nhìn Thư, một lần nữa được chạm tay chị và nhìn vào đôi mắt trong suốt. Phan cũng lo lắng, nắm chặt tay tôi. Thư đứng khuất sau cột đá hoa, bồn chồn nhìn quanh như chờ ai đó. Chị thở mạnh: "Tôi ngỡ không gặp hai người nữa!" Tôi đưa chị túi giấy màu đỏ cam: "Em đến muộn vì tìm mua hamburger để chị ăn đỡ đói lúc bay!" Thư lau hạt nước đọng khoé mắt: "Cảm ơn vì tất cả. Lưu An, hạnh phúc nhé. Vì em giống như một mặt trời ấm áp. Auf wiedersehen!" Máy bay cất cánh. Auf wiedersehen! Tôi thì thầm lời chào tạm biệt bằng tiếng Đức. Phan nói nhẹ nhàng: "Chúng ta đi thôi!" Anh khoác vai tôi, bước ra ngoài ga tiễn. Trên khoảng trời xanh thẳm, mặt trời màu da cam rực rỡ.
Cuối tháng chín. Bỗng dưng công việc ở văn phòng tư vấn kiến trúc khiến tôi chán ngấy. Những chiếc áo Chemise sẫm màu, những đôi giày đen sạch tinh không tiếng động trên thảm, các cuộc điện thoại thoải mái hoặc bí mật từ các bàn làm việc đan thành tấm lưới trong suốt bủa vây trên không trung. Nhóm hoạ viên do tôi điều hành hoàn tất đúng hạn 63 bản vẽ cho một dự án lớn. Vào tuần trước, tôi được tăng lương lần thứ ba. Nhìn bề ngoài, mọi việc ổn thoả và đáng mơ ước với một kiến trúc sư mới ra làm việc chưa được hai năm. Tuy nhiên, trong cỗ mãy hoạt động đều đặn, chừng như có một bánh xe nhỏ bong khỏi vị trí an toàn vào thời điểm mơ hồ nào đó.
Một buổi sáng, đứng bên cửa sổ, ập đến tôi một ý nghĩ bất thường. Bấm số điện thoại gọi vào văn phòng. Trưởng văn phòng dễ dàng tiếp nhận lý do tôi sốt cao vì cảm lạnh. Chẳng cần tôi phải giả vờ ho khan hay thở dốc vào ống nghe, ông ta tự tìm thấy giải thích thoả đáng:”Tôi hiểu, tình trạng kiệt sức sau thời gian dài tập trung cao cho công việc.” “Tôi vắng mặt hai ngày” lại một quyết định mau chóng. “Máy tính đã ghi nhận. Kiến trúc sư Phan. Hai ngày. Ok, hãy nghỉ ngơi, anh bạn trẻ!”_Giọng nói đều đều, như âm vọng bình thản của chuỗi thông tin nhạt nhẽo. Ý nghĩ mình là kẻ nói dối trắng trợn xoá mờ cảm giác vui thích với thời gian tự do vừa tìm được. Bản nhạc Somethings tôi mới cài đặt vào mobile thình lình vang lên. Thư muốn gặp tôi. Thật lạ lùng. Bình thường cô bận rộn đến nỗi chúng tôi chỉ có thể thu xếp gặp nhau vào buổi tối cuối tuần.” Ừm…chỉ là đột nhiên sáng thức giấc, em muốn nhìn thấy anh” Giọng nói trầm mượt thoáng bối rỗi ”Em có nửa giờ trống trước khi vào cơ quan”.Dù yêu nhau lâu, chừng như vẫn thật khó khăn với Thư khi phải bộc lộ xúc cảm. Điều này như một bí ẩn quen thuộc nhưng mãi gây kinh ngạc.
Chúng tôi hẹn gặp tại quán cà phê cóc gần trường đại học, nơi hẹn quen từ thời sinh viên. Ban ngày, trông Thư thật khác lạ. Dường như là một người khác. Cô ngồi bên tôi, đôi bàn tay làm việc nhiều thả trên đầu gối, gầy guộc như tay trẻ con. Mùa thu, đôi mắt cô trong hơn. Thoảng khi cô ngước nhìn mông lung vào mẳt tôi, như tìm kiếm một cái gì chưa nắm bắt được. Mấy lúc như thế tôi chợt thấy cô đơn và buồn bã.
“Em muốn nói gì với anh?”_Tôi thử mỉm cười. Thư nói khẽ “Có điều gì đó sắp xảy ra với chúng ta, em biết”. Tôi giật mình, lắc đầu. Đồng hồ chỉ tám giờ. ”Dù việc ấy tốt hay xấu, hãy gọi cho em”_Thư ôm xấp tài liệu dịch thuật dày cộp ra xe, chạy tới công ty. Tôi đã không hề hé lộ chút thông tin nào về thời gian tự do của riêng mình. Phải chăng vẫn là vấn đề của bánh xe vô hình bong ra khỏi vị trí quen thuộc?
Sau khi trả tiền bữa sáng. Tôi gửi xe, đi bộ về khu vực các trường đại học danh tiếng. Bãi giữ xe đông đúc lấn tràn vỉa hè. Những sinh viên năm nhất ngượng ngịu đeo trên vai những cái túi vải mới cứng, to cồng kềnh. Một hai năm nữa, họ sẽ đến giảng đường chỉ mang theo cuốn tập quăn nhàu. Bật cười với ý nghĩ thoáng qua, tôi vấp phải đôi chân đang đung đưa của một cô gái mặc áo chói mắt màu da cam, in số to tướng cả trước và sau như cầu thủ bóng rổ, ngồi vắt vẻo trên tường rào khá cao. Cô ta nhào xuống, lảo đảo, nhưng mau chóng đứng thẳng trước mặt tôi.
- Xin lỗi!_Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nữ sinh viên không bị thương tích.
- Giúp em lên lại chỗ cũ nào!_Cô gái có giọng nói tươi tắn đặc biệt.
Cầm bàn tay của cô gái, giúp lấy đà, bỗng dưng tôi có cảm giác bị điện giật. Tôi rụt phắt tay lại, choáng váng. Hình như cô gái cũng bị hệt như thế. Cô tựa hẳn vào khoảng tường rêu, kinh hoàng nhìn tôi bằng đôi mắt rộng, cách xa nhau. Tôi xin lỗi một lần nữa, quay lưng chuyếnh choáng bước đi. Một ai đó ở phía sau. Tôi ngoảnh lại đột ngột. Cô gái áo da cam tấp ngay sau bảng quảng cáo trạm chờ xe bus. Tôi đứng im cho tới khi cô ta đành thò đầu ra, bối rối đi về phía tôi.
- Cô muốn gì?_Tôi cau mày.
- Không gì cả!_Cô gái gãi mái tóc ngắn trước trán, nhăn nhó kì khôi_Tự dưng em thấy thích đi sau lưng một ai đấy, anh Phan ạ.
- Cô biết tên tôi sao?_Tôi ngạc nhiên.
- Em từng gặp anh vài lần. Khi anh tốt nghiệp, em đang học năm thứ nhất. Em tên Lưu An. Chúng ta học cùng khoa. Nhưng chắc chắn là anh không bao giờ để mắt đến em_Cô gái cười và bắt đầu liến láu_Hôm nay lớp em được nghỉ đột xuất buổi sáng. Mọi người rủ nhau đi câu. Nhưng những con cá làm em chán ngấy. Hôm nay anh không đi làm? Anh đã hoàn tất dự án ở công ty chưa? Anh có nhìn thấy toà nhà cao tầng hình bản mỏng đang xây dựng kia không?
Bao nhiêu là câu hỏi. Tôi trả lời lần lượt. Cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng khi trò chuyện với một người biết lắng nghe, am hiểu chuyên môn và luôn đưa ra các câu hỏi tò mò thông minh. Giữa một nắm câu hỏi tò mò của Lưu An, tôi lờ mờ nhận ra cô ta biết khá rõ về tôi. Tuy nhiên câu chuyện cứ tự nhiên cuốn đi. Phần sau đó của buổi sáng, chúng tôi ghé vào rạp xem phim hài của Pháp, ghé CD shop xem các album mới nhập. Cô thích những đĩa nhạc tôi thích. Cô ta nhắc tên nhân vật trong cuốn sách tôi đọc gần đây! Trùng hợp khác thường, Lưu An không mảy may bận tâm. Cô nheo mắt nói chuyện, không ngừng ngật cổ cười, thoải mái cào mái tóc rối tinh. Sức sống sôi nổi lạ lùng ấy truyền sang tôi, xoá tan cảm giác chán nản, kiệt sức….
Lúc chia tay, Lưu An nói đơn giản: ”Chiều nay em sẽ phone cho anh!” Khi Lưu An biến mất, tôi mới sực nhớ cô ta chưa ghi số điện thoại của tôi. Cái áo cầu thủ bóng rổ in con số 63. Đó là số bản vẽ cần hoàn tất đã ám ảnh tôi ba tháng vừa qua
Yesterday
Người ta luôn nhầm lẫn về cảm xúc của nhau. Khi tôi sợ hãi nói liến thoắng trong bước tiếp cận đầu tiên, có thể Phan nghĩ tôi là một nữ sinh viên hời hợt, nhàn tản và còn trẻ ranh. Tôi điện thoại cho đàn anh một lần nữa vào chiều tối, như đã hẹn. Hơi vội vã, Phan hẹn gặp ở quán ăn nhỏ gần trường đại học, lúc bảy giờ. Tôi ngồi bó gối trên sàn, chưa tin sự may mắn có thể đơn giản như thế. Đứng trước tủ quần áo lớn, tôi vô cùng rối trí. Rốt cuộc tôi chọn bộ trang phục kiểu rock chick, chiếc pull ngắn màu đen in hình Manowar và quần jean rộng mang cùng sneaker xanh nhạt. Không nữ tính, không khơi gợi, nhưng bộ trang phục cho tôi chút ít tự tin. Giờ đây, mọi thứ đã diễn ra đúng kế hoạch, tôi nhất định không thể sơ suất. Suốt buổi ăn tối,tôi bỗng nói rất ít. Mọi ngôn từ, các câu chuyện pha trò hài hước bay biến. Những cảm xúc thoát ra ngoài lớp vỏ tinh nghịch thường ngày, lướt đi nhẹ nhõm và xoay tròn tựa cơn lốc vô hình. Chóng mặt quá, tôi vịn chặt cạnh bàn. Khi mở mắt, gương mặt Phan hướng về phía tôi. Vầng trán phẳng. Đôi mắt cận thị mang contact lens xám tro. Mái tóc loà xoà phủ qua tai. ”Em ổn chứ?” đàn anh chăm chú tìm đôi mắt tôi dưới lớp kính xanh. Tôi gật đầu. Anh chợt nghiêm giọng:
- Bây giờ thì nói đi,Lưu An. Bằng cách nào em có số mobile của tôi?
- Em hỏi qua cậu SV từng làm đàn em phụ vẽ cho anh. Tôi nói dối khó khăn.
- Cậu ta là bạn trai của em đúng không? Phan phỏng đoán, cười.
Tôi lắc đầu nhưng cố gắng để không khóc. Khoảng hơn 8h, Phan nhận một cú điện thoại. Anh cho biết phải về nhà có việc.
- Nói dối. Tôi kêu lên. Chẳng phải anh nghỉ làm hai ngày đấy sao?
Phan giật mình. Tôi đón một chiếc taxi về nhà. Đường phố lấp loáng ánh đèn. Một trận mưa nhỏ làm đường phố óng ánh trơn mượt. Tôi ngồi nép băng ghế sau, khóc nức nở, khịt mũi vào khăn giấy. Ông lái xe quan sát tôi qua kính chiếu hậu, cất giọng hỏi to: ”này cô nhóc, có việc gì thế?”. Nếu bạn là tôi, giây phút ấy bạn cũng sẽ muốn dốc hết với một ai đó, xa lạ cũng được, bí mật suốt 3 năm qua. Bắt đầu từ ngày đầu, từ ngày đầu tiên vào trường đại học, tình cờ chạm mặt đàn anh nổi bật. Anh đã mỉm cười với bạn. Nụ cười bảo bạn đừng hãi sợ, cứ học đi, mọi khó khăn sẽ tự tan biến. Một buổi tối bạn chạy qua hành lang lớp bên, bắt gặp đàn anh còn cặm cụi bên bàn vẽ sáng đèn. Bạn nép ngoài cửa, nhìn trộm giọt mồ hôi rất to trên vầng trán tái xanh, lăn xuống mắt kính mờ hơi nóng. Bạn lắng nghe bản rock giao hưởng đàn anh bật lớn trong dàn máy của phòng học. Để từ đó bạn không chọn nghe dòng nhạc nào khác. Bao nhiêu điều nhỏ xíu cứ thế dần xâm chiếm bạn. Cho đến một ngày kia, bạn giống như chiếc tủ mà mở ra bất kì ngăn kéo nào, cũng nhìn thấy hình ảnh anh ta. Nhưng bạn làm gì được chứ? Đàn anh bận rộn, đàn anh học xuất sắc. Rồi thêm cô bạn gái bỗng xuât hiện. Cô ta ngồi cạnh đàn anh ở quán cóc cạnh cổng trường, vị trí mà hàng trăm lần bạn ao ước…
Tôi đã kể gần như tất cả với người tài xế xa lạ, buồn bã nhìn ra mặt đường. Ông tài xế cho xe chạy chầm chậm, chợt lên tiếng:”Tình thế tồi tệ thật! Tuy nhiên nếu yêu một ai đó, hãy để cho người ta biết. Có thể không được đáp lại. Nhưng mai sau, cháu sẽ không bao giờ hối tiếc…”
Về nhà lúc 9h tối, tôi tự nhủ sẽ làm xong các bài tập phần mềm AutoCAD mới. Buồn rầu hay dằn vặt đến đâu, thật điên khùng nếu buông lơi học hành. Trước khi tắt máy, tôi nảy ra ý định vào mạng. Một người đang online. Là Thư.
Tôi làm quen chị ta cách đây hai năm. Ước muốn được biết thông tin về đàn anh khiến tôi liều lĩnh. Một tuần bốn lần, cả hai chat với nhau những chuyện nhỏ. Cũng có khi tôi và chị ta gặp nhau ở thư viện ngoại văn. Thư giản dị, hơi lơ đễnh. Thật kì quặc, Thư không mảy may nghi ngờ điều gì ẩn sau chuỗi tò mò bất tận của tôi. Như lúc này, khi tôi thăm dò chị có gặp Phan không, câu trả lời hiện nhanh trên màn hình: ”Đã gặp nhau lúc sáng sớm”. ”Thời gian hai người dành cho nhau quá ít?” Tôi nhận xét. Thư đáp: ”Tôi xem tình yêu như một phần chứ không phải tất cả đời sống. Nó quan trọng, nhưng đừng để nó làm tổn thương. Sức lực cần chia vào nhiều việc khác”. ”Chị không sợ một kẻ lạ xen vào?” Dấu hiệu nụ cười: ”Kẻ lạ là ai?” Tôi chấm dứt cuộc trò chuyện. Câu hỏi cuối cùng của Thư treo lơ lửng. Rõ ràng trò chơi tôi tự xếp đặt đang trở nên nguy hiểm!
Let it be
Gió bỗng lùa về bầu trời thành phố những vệt mây ánh màu vàng đồng. Chừng như từ phương Bắc xa xôi, một cánh rừng đã chín hắt dải tán sắc rực rỡ lên trời cao. Không khí dịu xuống, đôi khi buổi sáng lạnh đến đau nhói. Tôi không cho phép mình ốm, có quá nhiều thứ phải làm và suy nghĩ.
Rắc rối bắt đầu trầm trọng vào thời điểm hai ngày Phan nghỉ việc ở văn phòng. Ai cũng có đôi lúc gặp vấn đề với công việc, cần khoảnh khắc thay đổi, được ở một mình để suy nghĩ về thời gian sống và những điều quan trọng cần thực hiện. Tuy nhiên sự im lặng gần như che giấu những vấn đề của anh làm tôi tổn thương. Phải chăng mối quan hệ của chúng tôi sau thời gian gắn bó đang dần mất màu? Khi biết nguy hiểm ở đâu đây mà không hoá giải, nguy hiểm sẽ đến gõ cửa vào một buổi sáng không chờ đợi.
Cuối cùng cô bạn Lưu An đã hành động. Một khi hành động cơ hội sẽ mở ra. Trong tình yêu, lợi thế không dành cho riêng ai. Mối dây rằng buộc, sự gần gũi nhiều năm có thể tan biến chỉ sau cuộc chạm mặt tình cờ với một cô gái xa lạ, cạnh bức tường rêu của trường đại học. Quả rất lạ lùng. Nhưng sự thật là thế. Tôi lờ mờ nhận ra mối quan tâm khác thường của Lưu An thông qua tôi để hướng tới Phan từ hơn một năm trước. Thoạt tiên tôi thấy buồn cười. Hơi khó chịu. Trong thời gian dài tôi vẫn vững tin mình có thể kiểm soát tình thế. Tuy nhiên, đến một lúc đìều gì đó đột nhiên chệch ra khỏi đường ray.
Trưa thứ bảy, sau khi gửi đi xong các tài liệu dịch thuật, tôi online. Lưu An lập tức kết nối. Cô đề nghị gặp tôi, có vài chuyện cần nói. Cô bạn nhỏ, cô muốn rà soát phản ứng của tôi? Cô cho rằng tôi vẫn chưa biết gì? Tôi bình thản cho biết có thể gặp nhau ở vườn thư viện trong nửa giờ nữa. Ở đó luôn có người qua lại. Ít nhất tôi không phạm sai lầm có thể nuối tiếc sau này. Lúc tôi đến, Lưu An đã chờ sẵn ở băng ghế giữa thảm cỏ. Hoàn toàn khác biệt tôi hình dung, không có sự ngạo mạn hay tia nhìn thô bạo. Chỉ là một cô gái trẻ ngồi so vai, tràn đầy sự sợ hãi lẫn âu lo.
- Bí mật cần tiết lộ là gì? Tôi mỉm cười.
- Em xin lỗi làm chị tổn thương,nhưng thật kinh khủng nếu lừa dối người khác, vì bất kì lí do nào. Hãy nghe em nói…Ánh sáng trong đôi mắt xa nhau của Lưu An chao đảo đáng sợ.
Những câu nói không trình tự buột ra. Hầu hết tôi đã biết, qua lời bạn bè, qua việc tự liên kết những sự kiện rời rạc. Nhưng khi chiếu rọi dưới cái nhìn của một người đối diện, chúng bỗng nhọn hoắt như những mũi kim làm tôi tê liệt. Bộ phim hài Pháp, đia nhạc mới của Manowar. Cái siết tay nóng hổi dưới mái hiên dưới mưa. Cảm xúc mạnh mẽ chợt toả sáng…Tôi bỗng thốt lên ”đừng nói nữa, làm ơn!” Cô gái im bặt, gò má trắng bệch, bàng hoàng.
Phan đến theo yêu cầu của tôi qua điện thoại. Nhận ra Lưu An và tôi ngồi cạnh nhau, anh thoáng ngạc nhiên nhưng không bất ngờ. Cần lập tức tránh xa tình thế khó xử uỷ mị này. Tôi tiến về phía anh ”Anh sẽ đi cùng cô ấy phải không?” Phan gật đầu. ”Tại sao?” ”Vì anh cần được thay đổi, cần yêu, cần cảm nhận cuộc sống theo cách nó đang diễn ra. Từ lâu chúng ta đã không còn hi vọng về nhau nữa. Em biết điều ấy phải không?” Tôi ngồi im, giống như tất cả những cơn gió lạnh của mùa thu cô đặc lại, đặt lên vai tôi. Phan đến gần lưu An, cúi xuống cầm tay cô rời khỏi khu vườn yên tĩnh.
Giống như con hươu, sau khi sập bẫy thói quen của chính mình, tôi cần nhỏm dậy và tiếp tục chạy trên trảng cỏ rộng lớn. Thỉnh thoảng giữa công việc bận rộn tôi lại nghe The Beatles. Có khác thường không khi mùa thu, bỗng nhiên tôi tìm thấy bên trong những ca khúc quen thuộc ẩn ý giản dị nhói đau và cả những mách bảo sáng suốt, hy vọng!